Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hẹn hò với Lục Hành một năm, anh ấy hôn tôi đúng ba .
Anh luôn tự nhận mình là người lạnh lùng, thường nói tôi là một cô bạn gái có nhu , không hợp với anh.
Cho ngày của đàn em Tống Nhiễm, cô ấy ước Lục Hành hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, Lục Hành đã đồng ý.
Khi tôi ngăn cản, Lục Hành nhíu mày: “Nguyễn , xứng đáng thực hiện ước ngày của mình.”
“Nếu cảm thấy khó chịu, em cứ coi anh là bạn trai của cô ấy là mà.”
Tôi nhìn chuỗi vòng tay cổ tay anh: “ Lục Hành, hôm nay là của em.”
Lục Hành sững sờ ba giây, sau quay sang nhìn về phía mọi người, giơ tay lên cười khẩy: “Đấy, tôi đã nói rồi, cô ấy là một cô bạn gái có nhu , là một cái thôi mà, có gì to tát đâu?”
Tôi cầm chai r ư ợ u , uống cạn một hơi.
“ em không cần tổ chức, em nhất định phải ước một .”
“Em mong có một anh người yêu có nhu , em trải qua đêm nay.”
Không khí bỗng chốc đông cứng lại.
Tống Nhiễm cười chảy cả nước mắt: “Nguyễn , cả căn phòng này đều là những người ngạo, chị nhìn xem có trông giống một người có nhu chứ…”
Một giọng nói từ góc phòng vang lên nhẹ nhàng: “Là tôi.”
1
Người vừa nói là Tiêu Dã, bạn phòng của Lục Hành.
Người này bình thường còn lạnh lùng hơn cả Lục Hành, nhất là khi đứng trước mặt con gái, anh sẽ trở nên ít nói mức đáng sợ.
dù vậy, anh ta vẫn là người rất nhiều nữ trường thầm mến.
Bởi vì đẹp trai.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng hình tượng lạnh lùng đẹp trai của Lục Hành là học theo Tiêu Dã.
Tiêu Dã dựa ghế sofa, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc nắp chai bia, ngước mắt nhìn tôi.
Ánh mắt anh xuyên qua mái tóc ngắn, bình thản mức không nhìn cảm xúc thật giả.
Nụ cười gương mặt Tống Nhiễm cứng đờ.
“Anh Dã, Nguyễn đã đáng thương lắm rồi, anh đừng trêu cô ấy nữa. mà chẳng biết gu của anh mức nào chứ? tin…”
Mọi người cười ầm lên.
có Tiêu Dã không cười.
Anh nhìn tôi, giơ tay lên: “ thử không?”
Thử… thử?
Tôi sững người tại chỗ.
Ban đầu, tôi chọc tức Lục Hành nên mới nói câu mà thôi.
Không ngờ Tiêu Dã lại tình nguyện trận.
Càng không ngờ rằng này lại làm tôi trở thành trò cười của mọi người thêm một nữa.
Nụ cười khinh miệt của họ khiến hơi men nhanh chóng xông lên não tôi.
Tôi đặt đưa tay đặt lòng tay anh: “ thôi.”
Đằng sau, Lục Hành ôm lấy Tống Nhiễm để trả đũa tôi: “Chúng ta bắt đầu nào.”
2
Giây tiếp theo, hai người hôn nhau.
Âm thanh môi lưỡi quấn quýt vang lên cực kì chói .
là tôi Lục Hành chưa từng làm.
Yêu nhau một năm, anh hôn tôi ba .
đầu hôn lên mu tay, thứ hai hôn lên trán.
cuối , vì tôi mua cho anh ấy chiếc chuỗi tràng hạt đắt đỏ cổ tay.
Anh ấy miễng cưỡng chạm môi má tôi, chưa đầy một giây.
Hai người trước mắt hôn nhau không rời, tay Tống Nhiễm còn táo bạo luồn dưới áo sơ mi của Lục Hành.
Đột nhiên, đôi mắt cay xè của tôi bị một tay ấm áp che lại.
Cảm giác hơi thô ráp nơi lòng tay hương thơm gỗ mun khiến tôi cảm thấy yên lòng.
Giọng nói khàn khàn của Tiêu Dã vang lên tôi.
“Ngoan nào, đừng nhìn, lát nữa chúng ta tự hôn.”
3
Anh che mắt tôi, dẫn tôi ngoài cửa.
Bạn phòng khác của Lục Hành mắng một câu.
“Tiêu Dã, anh không đùa đấy chứ? Nguyễn là bạn gái của Lục Hành đấy.”
Tiêu Dã dừng lại, đầu nghiêng về phía Lục Hành Tống Nhiễm đang quấn lấy nhau.
“Vừa nãy không thấy cậu nhắc Tống Nhiễm rằng Lục Hành là bạn trai của Nguyễn , giờ đột nhiên biết à?”
Tôi lườm người một cái.
“Ăn nhiều muối quá à, rảnh rỗi thế sao?”
Tiêu Dã cười nhẹ, đẩy người rồi che chở tôi ngoài.
Ngay khoảnh khắc bước cửa, Lục Hành gọi Tiêu Dã.
Tiêu Dã nghiêng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười kiêu ngạo.
“Lục Hành, chẳng phải mỗi người đều xứng đáng thực hiện ước ngày mình hay sao?”
Lục Hành nghẹn lời, di chuyển ánh mắt về phía tôi.
Tống Nhiễm cảnh giác kéo Lục Hành lại, tỏ vẻ đáng thương xin.
“Anh, đừng bỏ rơi em, thế em sẽ mất mặt lắm, em xin anh…”
Lục Hành không để ý cô ấy, gọi một tiếng “Nguyễn ”.
tay Tiêu Dã vốn đang che mắt tôi nhẹ nhàng phủ lên tôi.
Đôi môi anh áp sát tôi.
“Lát nữa anh sẽ gọi tên em, còn hay hơn anh ta gọi.”
Giọng anh trầm hơn Lục Hành, tràn đầy từ tính.
Trái tim tôi bị khẽ chạm , ngứa ngáy không thôi.
4
khỏi cửa quán bar, ngoài mưa lất phất.
Tiêu Dã khoác áo khoác của anh lên người tôi, bảo tôi đợi dưới mái hiên.
“Đợi anh, đi mua chút đồ.”
Tôi dùng mũi chân khều gạch lát dưới chân, đưa tay xoa xoa lên vành nóng bừng của mình.
Tôi đ i ê n rồi.
Tôi Tiêu Dã không thân thiết, mọi thứ về anh ấy đều là do tôi nghe từ phía Lục Hành hết.
Nghe nói Tiêu Dã bề ngoài thì lạnh lùng, lại ngầm quyến rũ.
Một người có nhiều kinh nghiệm vậy, chắc là đi mua… đúng không?
Nội tâm giằng co mãi, cuối tôi quyết định sẽ bỏ chạy, Tiêu Dã đã quay lại.
Những hạt mưa li ti phủ lên mái tóc anh, tay anh cầm một chiếc bánh kem nhỏ một bó hoa.
Nụ hoa vừa hé nở.
bông hoa lòng tôi, đã hoàn toàn nở rộ.