Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

13.

Tạ Hoài đi làm rồi, tôi đưa Chíp Chíp về thăm mẹ một chuyến.

thoải mái, muốn thế thì .

Mẹ tôi hỏi tôi: “Con và Tạ Hoài sống với nhau thế ?”

“Khá tốt, sáng nay anh ấy còn làm bữa sáng cho con.”

Nhớ lại sáng nay anh ấy cho tôi ăn, tôi lại không tự chủ được đỏ bừng.

Không ngờ Tạ Hoài lại là kiểu người như , nhìn bên ngoài nghiêm túc mà thực ra lại khá ngọt ngào.

Mẹ tôi cười tít mắt: “ thì tốt rồi, xem ra con gái mẹ số tốt, nhiều khổ cực rồi, này sẽ có cuộc sống tốt.”

Mẹ lại khuyên tôi: “Dù Tạ Hoài không nói ra, nhưng hai đứa nên sớm có con đi.

“Không thì này già đi, sợ là Tạ Hoài không còn sức khỏe tốt, chất lượng không tốt.”

Ai nói người già bảo thủ chứ? Họ còn thoáng lắm.

tôi đỏ bừng, m.á.u dồn lên đầu: “Mẹ nói gì ?”

Hơn nữa, Tạ Hoài nhìn khỏe mạnh lắm mà, tối qua anh ấy tắm xong mặc áo choàng ngủ, bờ n.g.ự.c trắng hồng hiện ra một , nhìn rất chắc chắn.

… Không được, không nghĩ nữa.

Nhưng mỗi lần nhắm mắt, trong đầu tôi lại hiện lên ảnh của Tạ Hoài, tôi cảm thấy đầu sắp “sập” rồi.

Tối hôm ăn cơm mẹ xong, tôi chuẩn bị về, thì bỗng nhận được cuộc gọi Tạ Hoài.

“Phu nhân, tôi là Tiểu Lý, trợ lý của Tạ tổng, phiền chị đến đón Tạ tổng giúp tôi được không? Anh ấy say rượu rồi, tôi có việc gấp phải về công ty, không rời đi.”

14.

mới đỗ xe xong, tôi đã thấy Tiểu Lý dìu Tạ Hoài câu lạc bộ đi ra.

anh say không nhẹ, cau mày đầy khó , đi đứng loạng choạng.

“Tại sao lại uống thành ra thế này?”

“Thông thường Tạ tổng không uống rượu đâu ạ, không hiểu hôm nay tiệc rượu thế mà uống thêm mấy ly rồi thành ra thế này.”

Tiểu Lý nhìn đồng hồ, giọng vội vàng: “Làm phiền chị rồi, tôi phải về công ty gấp, có gì cứ liên hệ tôi nhé.”

Phải nói, Tạ Hoài khá nặng.

Khó khăn lắm tôi mới dìu được anh lên xe, thở phào một hơi, nhân lúc anh còn say, tôi lén nhìn anh thêm vài lần.

Dù nhìn thế , khuôn này cũng không tìm ra nổi một điểm chê.

Anh cau mày khẽ, lông mi khẽ run, rồi chầm chậm mở mắt ra.

Tôi mở nắp chai nước suối, đưa đến bên môi anh: “Uống nước đi, về tôi nấu canh giải rượu cho anh, kẻo sáng mai đau đầu.”

Hồi còn sống, Trần Đông thường xuyên phải đi tiếp khách uống rượu, tôi đã thử đủ cách giúp anh dễ hơn, cuối cùng là canh giải rượu là hiệu quả nhất.

Không ngờ tay nghề học được chồng cũ giờ lại áp dụng cho chồng .

Tạ Hoài không uống nước, chỉ quay đầu nhìn tôi, ánh mắt ngơ ngác, trông ngoan ngoãn đến lạ.

“Mạnh Đường.”

“Tôi đây.”

Anh chớp mắt rất chậm: “Tôi có gọi em là vợ không?”

“…”

say rồi, bắt đầu nói mấy câu ngớ ngẩn.

Mặc dù tôi đúng là vợ anh , nhưng câu mà phát ra miệng anh thì lại thấy kỳ lạ không tưởng.

Tôi mím môi, ép anh uống một ngụm nước.

Anh ngoan ngoãn nuốt xuống, chưa bỏ cuộc: “Tôi rất muốn gọi em là vợ.”

Đôi mắt anh đỏ hoe, trông như bị ai bắt nạt ghê gớm lắm, khiến tôi không khỏi mềm .

Thôi kệ, xấu hổ một thì xấu hổ, nhưng là vợ chồng hợp pháp, có gì mà không gọi chứ? Đến “vợ” còn ngại, này ngủ chung giường thì sao?

Thấy tôi gật đầu, anh cười khờ khạo: “Vợ.”

“Ừm.”

“Vợ.”

“Sao nữa?”

“Vợ…”

“… Về trước đi đã.”

Tôi sắp xếp cho Tạ Hoài nghỉ ngơi xong mới đi đón con.

Cũng không phải chưa từng kết hôn, cũng từng được gọi là “vợ”.

Nhưng khi lời phát ra miệng Tạ Hoài, lại khiến tôi không hiểu sao thấy… xấu hổ.

Có lẽ vì nó quá khác với ảnh thường ngày của anh.

Khi tôi bế Chíp Chíp về đến , không biết Tạ Hoài tỉnh lúc , yên lặng một trên ghế sofa.

“Anh thấy khó à? Tôi nấu canh giải rượu cho anh.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, lại nhìn đứa trẻ ngủ trong tay tôi, giọng tội nghiệp: “Tôi tưởng em bế con bỏ đi rồi, không cần tôi nữa.”

Tạ Hoài lúc say giống như một đứa trẻ, khiến tôi bật cười: “Ai mà mới cưới xong đã bế con bỏ chạy chứ?”

này em có bỏ đi không?”

Tôi suy nghĩ một : “Nếu anh đối xử tốt với tôi, tôi sẽ mãi mãi bên anh.”

Nói xong mới thấy câu ngọt quá, nhưng đã lỡ lời rồi.

Tạ Hoài cười càng rạng rỡ, không còn sắc sảo thường ngày, cũng không còn khoảng cách hay khách sáo.

“Cảm ơn em.”

“Anh cảm ơn gì chứ?”

Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng áp lên má , nhắm mắt lại đầy thỏa mãn: “Cảm ơn em đã đồng ý lấy tôi.”

Hơi mất tượng một , nhưng Tạ Hoài khi say giống một chú chó con quẫy đuôi làm nũng.

Khiến người mềm nhũn.

Nhưng tôi không hiểu, tại sao anh lại cảm thấy việc tôi lấy anh là một điều đáng biết ơn đến thế.

Nói công bằng mà nói, tôi chẳng phải người gì quá xuất sắc.

“Tại sao?”

Anh trầm ngâm một lúc, rồi nghiêm túc nhìn tôi, như khoảnh khắc trong mắt anh chỉ có tôi.

“Vì tôi thích em.”

Thình!

Tôi nghe ràng tim khẽ run lên một nhịp.

Tôi mở to mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông nói mấy lời ngọt ngào xong đã ngả người ngủ say trên ghế sofa.

Chỉ còn lại tim tôi đập loạn trong ngực.

Quả nhiên là nói nhảm lúc say, thường ngày đâu có như , uống rượu vào như biến thành người khác.

Nhưng mà… dù là nói nhảm, ít nhất cũng không phải kiểu say rượu mất kiểm soát rồi gây .

15.

Ngủ thì cũng đã ngủ rồi.

Nhưng không anh nằm ngoài này đêm được.

Do dự một lúc, tôi giúp anh cởi áo khoác, trong khẽ nói xin lỗi, rồi lấy khăn ấm lau người cho anh.

Thân đúng như tôi tưởng tượng—rắn chắc, ràng là có tập luyện.

Thân thế này, đâu giống kiểu “chất lượng không tốt” như mẹ tôi lo.

Tôi hít sâu một hơi, dỗ dành anh giơ tay lên mặc áo ngủ. Anh mơ mơ màng màng, nhưng rất nghe lời, bảo làm gì là làm nấy.

“Xong rồi, về giường ngủ đi.”

Tôi đút cho anh uống hết bát canh giải rượu, nhưng không đủ sức khiêng anh lên giường.

Anh lấy tay che , lầm bầm không biết nói gì.

Tôi cúi xuống gần hơn nghe , lần này mới nghe được:

“Ngủ một lạnh lắm.”

Hử? ngủ ngoài sofa thì không lạnh à?

“Chắc là do anh bật điều hòa thấp quá thôi, tôi chỉnh lại là được.”

Tạ Hoài không nói thêm gì nữa.

Anh ngủ trên ghế sofa đêm, tôi đắp chăn cho anh, nửa đêm còn dậy kiểm tra xem anh có đá chăn không—có lẽ là bản năng của một người mẹ.

Sáng hôm thức dậy, anh như chẳng có chuyện gì xảy ra, làm xong bữa sáng còn tranh thủ pha sữa cho con.

cười của Chíp Chíp đánh thức tôi.

mở mắt đã thấy Tạ Hoài chọc cười con bé.

Mới mấy hôm trước còn sợ anh phát khóc, giờ đã cười khúc khích, quên luôn chuyện từng sợ anh.

Tôi lặng lẽ nhìn cảnh cha con “nửa đường ghép đội” này tương tác với nhau, lần nữa cảm thấy: đồng ý với đề nghị của Tạ Hoài là một lựa chọn sáng suốt.

Một người đàn ông sống tình cảm, ổn định, rất thích hợp làm cha.

Tạ Hoài liếc nhìn tôi, tưởng tôi chưa tỉnh, bèn cúi đầu kéo tay nhỏ của Chíp Chíp, khẽ nói:

“Chíp Chíp, ba đây.

“Gọi ba đi.”

“Ba… ba.”

Tôi c.h.ế.t trân tại chỗ, sốc đến quên thở, mí mắt giật mạnh suýt nữa thì bị lộ.

Anh nói gì? Anh dạy Chíp Chíp gọi là ba sao?

Đầu tôi trống rỗng, không nghĩ được gì nữa.

Con bé cười, ê a phát âm không , cố học theo anh gọi “ba”.

Khi nghe con gái cuối cùng cũng nói tròn vành chữ, Tạ Hoài bật cười thành .

Nụ cười vui , hoàn toàn không phải diễn.

Tôi nhớ lại thất vọng của anh khi con bé trốn vào tôi.

Thì ra, anh luôn mong con sẽ chấp nhận anh?

Tôi không hiểu nổi—vì sao lại có người muốn làm “ba kế”? Với điều kiện của anh, quay đầu lại thôi cũng có đống người tình nguyện sinh con cho.

Trong lúc con bú, anh cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, như muốn xem thử tôi tỉnh chưa.

Trong tình huống này… sao tôi dám tỉnh?

Tôi quyết định nhắm mắt thêm một lúc nữa.

Tạ Hoài không đánh thức tôi, bế con ra ngoài.

Tôi ngủ thêm một mới dậy, nhớ ra Tạ Hoài phải đi làm.

Kết quả lại thấy anh và Chíp Chíp còn , mà còn chơi với nhau rất vui.

Họ trên thảm lông cừu, xung quanh là đầy đồ chơi và sách thiếu nhi, Tạ Hoài mang theo nụ cười dịu dàng của một người lần đầu làm cha, kiên nhẫn dạy con xếp khối gỗ vào đúng .

Anh phát hiện ra tôi, hơi cứng lại trong một thoáng, rồi cúi đầu ngượng ngùng, vành tai ửng đỏ.

“Anh đi hâm nóng bữa sáng cho em.”

Anh lẩn vào bếp như chạy trốn, tôi xuống chỗ anh , hỏi Chíp Chíp:

“Có thích chú không?”

Chíp Chíp tròn mắt nhìn tôi, vẫy vẫy khối gỗ trong tay:

“Ba… a… ba!”

Tôi bật cười, nhưng lại thấy chua xót một nơi trong .

“Ăn sáng thôi.”

Anh mang bữa sáng đã được hâm nóng ra, món ăn đa dạng và phong phú như trước.

Anh đối diện tôi, phòng ăn yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tôi nhai.

Một lúc , anh mới mở miệng:

“Tối qua làm phiền em rồi. Anh… chắc không làm gì kỳ lạ chứ?”

Nghĩ đến chuyện tối qua, tôi ho sặc sụa, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Không có gì đâu.”

Anh lại giải thích vì sao con ngoài phòng:

“Chíp Chíp dậy rồi, anh sợ làm em tỉnh giấc nên chơi với bé một .”

Tôi cũng thấy ngại.

Vì tôi đâu có ngủ—mọi chuyện… tôi đều nghe hết.

“Cảm ơn anh. Xem ra Chíp Chíp rất thích anh đấy.”

Tạ Hoài vui hẳn lên, ràng là rất hạnh phúc.

“Anh sẽ cố gắng học cách làm một…”

Câu nói còn dang dở, anh bỗng khựng lại, nụ cười cũng nhạt đi vài phần.

“…chú.”

Giọng anh rất nhỏ, gần như không nghe thấy.

Khoảng lặng ngắn ngủi tràn đầy xót xa lặng lẽ bao trùm không khí.

Anh như bông hoa héo rũ, tinh thần bừng lên đã lại lụi tắt.

Tôi dừng đôi đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn anh:

“Không phải anh từng nói muốn đổi họ cho con sao?

“Nếu hôm nay anh rảnh thì chúng ta đi làm luôn đi.

“Con sẽ tên là Tạ An Hạ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương