Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Và cũng là cách chúng tôi tương lai sống.
Nếu may mắn, có lẽ theo thời gian, mối quan hệ giữa chúng tôi biến thành thân.
yêu, đã hao mòn hết sạch khi trẻ.
Dù có cho đi.
Cũng là vô ích.
Đây là quy tắc ngầm.
Không cần phải nói .
Bởi vì chúng tôi đều hiểu rõ lòng.
13
ngày hết hạn thời gian hòa giải ly hôn, tôi dậy sớm.
tôi lo tôi đổi ý, nên đích thân đưa tôi đi thủ tục.
Cuộc hôn nhân liên hôn giữa Ôn gia và Cảnh gia đã đưa vào chương trình nghị , bà không cho phép bất kỳ sai sót nào xảy .
bước , cho dù tôi dừng lại, cũng ép tôi và Lục Thừa Châu ly hôn.
Cung đã giương không có đường quay .
Tôi đứng ở đại sảnh Cục Dân chính, hồi tưởng lại vui sướng hân hoan khi cùng Lục Thừa Châu đi đăng ký kết hôn năm xưa.
Cứ thể đã là chuyện của kiếp trước.
Lục Thừa Châu muộn, anh ta vội vã chạy , bước chân lộn xộn, đáy mắt đen kịt.
Với ánh mắt của tôi đối diện, lông mi anh ta run rẩy, ngón khẽ cuộn lại.
Tôi anh ta, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, thủ tục.”
Mãi lúc .
Lục Thừa Châu mới thực tin rằng tôi nghiêm túc.
Anh ta lầm lũi đi theo sau tôi, giọng nói khàn đặc bị đá sỏi nghiền qua, khó nghe vô cùng:
“A Vân, là anh sai rồi.”
“Anh và Ngụy Lăng không có gì cả, anh đối xử tốt với cô ấy vì cô ấy đã hiến gan cho anh bị nhiễm trùng, anh không thể không quản cô ấy.”
“Anh biết là anh đã không chăm sóc tốt cho em.”
“Anh sau thay đổi, chúng ta đừng ly hôn, không?”
Dừng , anh ta mắt đỏ hoe nói với tôi:
“A Vân.”
“Anh thật yêu em.”
Nếu anh ta nói với tôi những điều khi Ngụy Lăng xuất hiện, hoặc khi tôi nói về nhà, có lẽ tôi đã mềm lòng.
đã quá muộn rồi.
Tôi thở dài thật sâu, lồng n.g.ự.c không gợn sóng, thậm chí cảm thấy mệt mỏi.
Tôi khẽ nghiêng , giơ ngoài cửa sổ kính suốt.
Nắng xiên xiên chiếu vào, dịu dàng phác họa đường nét mày mắt của Lục Thừa Châu.
Ánh mắt anh ta mơ hồ di chuyển theo hướng ngón tôi .
Thị lực của Lục Thừa Châu tốt.
Vì anh ta vừa đã thấy tôi đang ngồi vững vàng chiếc xe sang trọng đợi tôi.
Bà vẫn giữ vẻ cao ngạo, thần sắc nghiêm nghị và lạnh nhạt.
Không khác gì nhiều so với dáng vẻ khi bà đưa chi phiếu cho Lục Thừa Châu năm xưa.
Lục Thừa Châu sợ bà.
năm đó, vì cưới tôi, anh ta thậm chí đã đánh cược cả tương lai, vẫn không buông tôi.
Chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau vượt qua những ngày tháng nghèo khó đầy sóng gió.
rồi lại bắt oán hận nhau khi cảm trở nên chai sạn.
yêu tôi dành cho Lục Thừa Châu quá an toàn.
Vì anh ta đã tùy tiện chà đạp hết lần lần khác lên giới hạn của tôi.
Ngay cả khi thấy tôi, anh ta vẫn cố chấp cho rằng tôi đang giận dỗi.
“A Vân, đợi em nguôi giận rồi, chúng ta lại.”
Anh ta nắm tôi.
Tôi gạt anh ta , bất lực nói:
“Lục Thừa Châu, chúng ta không ‘lại’ nữa.”
Tôi ngẩng mắt lên, bình tĩnh đôi mày mắt sâu thẳm tái nhợt của anh ta, nói:
“Tôi sắp kết hôn rồi.”
14
Lục Thừa Châu đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ vì lời nói của tôi.
Anh ta có không hiểu, nên dùng giọng điệu nhẹ hỏi:
“Sắp kết hôn là có ý gì?”
Nhân viên phụ trách không thúc giục.
tôi không thích gây rắc rối cho người khác.
Vì tôi cố gắng trả lời đơn giản:
“Tôi sắp liên hôn rồi.”
“Với người môn đăng hộ đối.”
Câu nói lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m mạnh vào trái tim Lục Thừa Châu.
Anh ta sững sờ lát, đưa kéo tôi lại vô ích buông xuống.
“Nhanh sao?” Anh ta lẩm bẩm.
Tôi nhẹ nhàng gật :
“Đã định rồi, không có đường hối hận.”
Lục Thừa Châu đứa trẻ tôi đầy bối rối:
“Tại sao?”
“Anh không hiểu.”
“A Vân, em tại sao lại không cho anh cơ hội giải thích?”
Không cho sao?
Tôi mời anh ta đi dạo, anh ta chối.
Tôi đi đưa cơm cho anh ta, anh ta tỏ vẻ khó chịu.
Tôi đi bệnh viện phá thai, anh ta lại ở bên Ngụy Lăng.
cần phải giải thích sao?
Không cần nữa.
Tôi không bao giờ nghe người khác nói gì.
Tôi anh ta gì.
Mỗi việc Lục Thừa Châu , đều khiến tôi không hài lòng.
Vì tôi không cần nữa.
Vừa nhận giấy ly hôn, tôi và Lục Thừa Châu không bất kỳ mối quan hệ nào nữa.
Tôi không do dự quay lưng rời đi.
Lục Thừa Châu đi sát phía sau tôi.
Anh ta nói: “A Vân, anh biết em đau lòng.”
“Chúng ta lại .”
“Lần anh thật tốt.”
Lời nói của anh ta tôi thấy ồn ào.
Tôi tăng nhanh bước chân.
Vừa khỏi Cục Dân chính, anh ta đã bị bảo vệ của tôi chặn lại.
Lục Thừa Châu chưa bao giờ thảm hại .
Anh ta mắt đỏ hoe, lặp đi lặp lại cầu xin tha thứ của tôi.
tôi không hề quay lại lần nào.
15
Đám cưới của tôi và Cảnh Yến tổ chức tại trang viên riêng của gia đình anh ấy.
Những người tham dự đều là những nhân vật có tiếng xã hội.
An ninh thắt chặt.
Cảnh Yến lớn hơn tôi ba tuổi, trưởng thành và điềm đạm, giỏi giao tiếp xã hội và việc hiệu quả.
Hôn nhân của chúng tôi khi thiết lập, có nghĩa là nay trở đi, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
lúc tuyên thệ tại lễ cưới, tôi Cảnh Yến đứng trước mặt mình mà có bần thần.
Năm đó vì yêu mà bỏ nhà đi, tôi và Lục Thừa Châu không có tiền tổ chức đám cưới, nên vội vàng đi đăng ký kết hôn coi vợ chồng.