Hệ thống bắt tôi đi cưa nam chính, nhưng tôi lại quá lười.
Ngày nào cũng nằm dài ở nhà, gửi mấy lời ong bướm cho anh ấy.
Hệ thống chịu không nổi nữa: “Bó tay! Cách cô làm khác gì quấy rối tình dục đâu chứ?”
Hệ thống bày kế cho tôi: “Gửi bữa sáng tình yêu cho anh ấy đi.”
Tôi: “Sớm quá, dậy không nổi.”
Hệ thống: “Chiều nay anh ấy có trận bóng, cô đi mang nước cho anh ấy nhé.”
Tôi: “Nắng quá, da tôi mà cháy nắng thì ai chịu?”
Hệ thống dần dần thỏa hiệp: “Vậy hẹn cậu ta ăn tối?”
Tôi: “Không muốn ra khỏi nhà.”
Hệ thống tuyệt vọng: “Thôi rửa mặt rồi ngủ đi, ván này thua chắc rồi.”
Ai ngờ sau đó, nam chính lại chủ động gõ cửa phòng tôi:
“Có ở đó không? Mình yêu nhau nhé?”
Hệ thống sững sờ: “Còn có thể như vậy luôn à?”