Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

19
Kể từ hôm , Lục Khâm… dường như thay đổi rất nhiều.

Khi tôi làm ở công ty mới, thường xuyên nhận được đủ loại quà từ anh.

Kẹo, hoa tươi, các món ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng… dĩ nhiên, còn có cả chính anh – thỉnh thoảng cũng xuất hiện bất ngờ.

đồng nghiệp trẻ ở công ty không hề biết chuyện tôi đang hôn, họ đều khen ngợi, nói chồng tôi thật biết quan tâm vợ.

Chỉ có – kể từ khi đến làm ở công ty tôi – mỗi lần thấy thứ Lục Khâm gửi tới, đều cười cười đầy ẩn ý.

Vừa cười vừa lắc đầu.

Một tháng , công ty có một dự án thầu quan trọng, tôi kéo cùng tăng ca mấy ngày liền chỉ chỉnh sửa một chi tiết nhỏ.

Đến khi hoàn tất mọi thứ, tôi thả lỏng vai, sang nhìn anh thì thấy gương mặt anh cũng đầy vẻ nhẹ nhõm.

Trước giờ anh luôn làm việc kiểu qua loa, tôi chưa từng thấy anh nghiêm túc như vậy.

Tôi liền bật cười.

nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

Tôi mỉm cười giải thích: “Tự nhiên thấy… hình như mình vô tình khai quật được một kho báu.”

Anh nhếch môi cười khẽ: “Là tôi hạ mình giúp cô đấy, được chưa?”

“Được được.” – Tôi cũng bó tay với cái tính của anh, dậy – “Muộn rồi, tôi mời anh ăn khuya nhé?”

“Tất nhiên là tốt rồi, có điều… hôm nay có người tới đón cô ?” – Anh nói đoạn, liếc về phía cửa – “Thấy chưa, tôi nói có sai đâu.”

Tôi đầu lại – ở cửa, quả nhiên là Lục Khâm.

lười biếng thu dọn đồ, vẫy tay chào tôi: “Tôi trước đây. Nhớ đấy, cô còn nợ tôi một bữa khuya.”

Tôi gật đầu: “Biết rồi mà.”

khi rời , trong văn phòng chỉ còn tôi và Lục Khâm.

Anh lẽ bước tới, trong tay xách theo một hộp cơm giữ nhiệt.

“Em ăn gì chưa?” – Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi ăn rồi.”

Không khí lại rơi yên .

“Lục Khâm, tôi nghĩ…” – Tôi chưa nói hết, thì cả người đã bị anh kéo lòng.

Anh ôm tôi thật chặt.

“Lục Khâm?” – Tôi cứng đờ cả người – “Anh… anh làm gì vậy?”

Anh không nói gì, chỉ hít sâu một hơi.

Tiếng đồng hồ trên tường tích tắc chạy.

“Anh đang ghen.”

Một lúc , anh khẽ nói.

“Nhuyễn Nhuyễn, anh ghen rồi.”

20
Tôi chưa từng nghĩ… sẽ có một ngày, Lục Khâm ôm lấy tôi, nói rằng anh đang ghen.

“Lúc trước em hỏi anh không đồng ý hôn.

“Em biết không?

anh không thể tưởng tượng được… cảnh em ở bên một người đàn ông sẽ như nào.

“Giống như lúc nãy, anh ở cửa, nhìn em cười với cậu ta, nụ cười rạng rỡ đến , vui vẻ đến … Anh ghen đến mức không thể chịu nổi.

“Rõ ràng anh biết, em với có gì… anh ghen đến phát điên.”

Tôi lẽ trong vòng tay anh.

“Lục Khâm, anh cũng từng hỏi tôi, lại hôn, đúng không?”

Cơ thể anh thoáng khựng lại.

“Tôi làm vợ của anh – phu nhân nhà họ Lục – suốt 5 năm, trong lòng chỉ có chồng mình. đến lúc đầu lại, mới phát hiện … chính mình đã đánh mất bản thân lúc nào hay.”

“Lục Khâm, tôi không làm vợ anh nữa… bởi , tôi được trở lại làm Tô Nhiễm.”

“Tôi sống chính mình.”

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh : “Năm năm rồi… chúng ta hãy kết thúc trong hòa bình, được không?”

Anh lắc đầu, nơi khóe đã ửng đỏ.

Tôi im, nghiêng người bước .

Không ngờ anh lại đột ngột nắm lấy tay tôi.

“Vợ ơi…”

Tôi sững người.

“Chỉ một lần thôi, anh thêm một cơ hội nữa, được không?”

Lòng bàn tay anh nóng bỏng đến lạ thường.

“Được thôi.” – Tôi đáp khẽ – “Từ giờ đến cuối năm, nếu anh có thể từ chức tổng giám đốc Lục thị… thì chúng ta sẽ không hôn.”

Anh sửng sốt: “Cái gì cơ?”

là điều kiện duy nhất của tôi.”

Anh im .

“Nhuyễn Nhuyễn… điều kiện , quá khắt khe với anh rồi…”

Tôi lắc đầu, rút tay về, anh không buông.

“Chỉ có một điều kiện , cái đều không được.”

Một lúc , anh mới buông tay tôi.

“Anh biết rồi.” – Anh nói.

21
“Từ chức á?” – Anh tôi sửng sốt một lúc, rồi lập tức phá lên cười, lắc đầu – “Không thể nào đâu. Nếu Lục Khâm thật sự từ chức, anh lấy đầu mình em đá làm bóng luôn.”

“Tôi biết.”

Thật , tình hình nhà họ Lục rất phức tạp.

Ông nội Lục có hai người con trai – tức là bác cả của Lục Khâm và bố của anh.

với nhà họ Lục, bố của Lục Khâm không thích kinh doanh, ông là một nhà vật lý thiên văn học.

vậy ban đầu, ông nội định trao lại công ty con trai cả và gia đình bên . ai ngờ hai anh họ của Lục Khâm lại bất tài vô dụng, sáu năm trước còn gây không ít chuyện, nên Lục Khâm mới được đưa thay .

hai người anh họ luôn không phục, năm qua ít lần khuấy đảo trong công ty, luôn nhăm nhe chiếc ghế tổng giám đốc.

Tay trái tay đều là máu thịt, mà Lục Khâm từ nhỏ không sống ở nhà tổ, mối quan hệ với ông nội cũng gần gũi bằng hai người anh họ kia. Giờ ông đã lớn tuổi, có lúc phân biệt trái cũng còn rõ.

Cha mẹ của Lục Khâm đều là nhà khoa học, không thể giúp gì trong chuyện tranh đoạt vị trí ở nhà họ Lục.

Năm năm qua, ngồi vững trên chiếc ghế ấy, Lục Khâm đã tốn biết bao công sức… tôi là người hiểu rõ nhất.

Nên anh ấy… chắc chắn sẽ không từ chức.

Và sự thật đúng là như vậy.

Từ khi tôi nói lời , Lục Khâm không còn liên lạc với tôi nữa.

Ba tháng trôi qua trong chớp , tôi vùi đầu công việc, công ty nhỏ cũng bắt đầu có dấu hiệu khởi sắc.

nhân viên đều tỏ phấn chấn, tôi có thể nhìn thấy rõ, anh ấy đã thay đổi không ít.

Tối ngày 31 tháng 12, công ty tổ chức tiệc cuối năm nhỏ. Mọi người cùng ăn uống, hát hò, cả anh trai tôi cũng đến.

Không khí náo nhiệt vô cùng, anh tôi cũng vui vẻ hẳn lên, ca hát nhảy nhót quên cả hình tượng thường ngày.

Đến khoảng 11 giờ đêm, mọi người rời khỏi KTV, bên ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, mấy người ham chơi còn rủ nhau ném tuyết.

Phía đối diện, màn hình lớn của trung tâm thương mại đang phát một chương trình truyền hình.

Anh tôi lải nhải không ngừng, đúng lúc một bông tuyết rơi hàng mi tôi.

Tôi đưa tay dụi , nhìn lại màn hình—trên đang chiếu hình ảnh của Lục Khâm.

Anh như xưa—cao ráo, tuấn tú—đang nhận phỏng vấn trước ống kính.

“Xin hỏi tổng giám đốc Lục, lần đột ngột từ chức chủ tịch Lục thị, là lý do đặc biệt nào ?”

Lục Khâm mỉm cười điềm nhiên.

“Không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là nghỉ ngơi một thời gian…”

ở bên vợ.”

22
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm màn hình lớn.

đầu lại, anh trai tôi cũng đang đờ người, ánh giao với tôi, rồi anh lẽ giơ tay lên… xoa xoa cổ mình.

Ngay lúc , điện thoại tôi đổ chuông.

“Alo?”

“Em đang ở đâu?” – Giọng anh trong điện thoại trầm ấm, dịu dàng như ngọc.

“Trung tâm thành phố, dưới tháp đồng hồ.”

“Anh sẽ đến trong nửa tiếng.”

“Lục Khâm…”

“Nhuyễn Nhuyễn, giữ lời hứa.”

Giọng anh chưa bao giờ chắc chắn như vậy.

“Chờ anh.”

23
Lúc 11 giờ 45 tối, tôi dưới tháp đồng hồ, nhìn thấy Lục Khâm.

Anh bước trong màn tuyết, từng bông tuyết rơi lả tả xuống vai áo, trên tóc anh, mờ mờ ảo ảo, trông như một giấc mộng đẹp.

“Không cần thiết đến vậy đâu?” – Chúng tôi đối diện nhau, tôi cúi đầu, khẽ nói – “Anh đã từ chức rồi… nếu không thể lại nữa thì ?”

Anh khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ tênh.

“Nếu không thể lại… thì thôi vậy.”

Tôi nghiêng đầu, nhìn sang hướng : “Năm năm dốc sức như , nói bỏ là bỏ?”

“Thật tùy hứng.”

Anh cong môi cười.

“Vậy là… em đang lo anh, đúng không?”

Anh lại tiến thêm một bước.

“Vậy thì… anh còn hy vọng, đúng không?”

“Lục Khâm…”

Anh đưa tôi một xấp giấy.

Là bản thỏa thuận hôn.

Tôi sững người, ngơ ngác nhìn anh.

“Ba tháng qua, anh vừa xử lý thủ tục từ chức, vừa suy nghĩ rất nhiều.”

“Nhuyễn Nhuyễn, anh từ chức… không ép em tiếp tục cuộc hôn nhân .” – Anh ngừng lại một chút – “Anh đã ký bản thỏa thuận hôn rồi.”

“Vậy tại anh từ chức…” – Tôi càng không hiểu.

“Thương nhân không bao giờ làm ăn lỗ vốn.” – Anh cười – “Anh dùng chuyện từ chức đổi lấy một điều , được không?”

“Đổi lấy gì?”

Tôi ngây ngốc nhìn anh.

Anh đưa tay phủi bông tuyết còn bám trên tóc tôi.

“Đổi lấy một cơ hội… chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Anh cúi đầu, tôi ngẩng lên, ánh giao nhau – trong anh, là thứ dịu dàng ấm áp chưa từng thấy trước đây.

“Đổi lấy một cơ hội… anh theo đuổi em lại từ đầu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương