Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Lục Trạm Lễ hết lần đến lần khác kéo tôi ra khỏi vực sâu, khiến tôi lầm tưởng mối quan hệ chúng tôi khác với mọi . Tiếc là không . Chỉ là tôi thấu quá muộn. May giờ vẫn còn cơ hội để lựa chọn lại.

“Ba mẹ chuẩn bị món em thích, bảo chúng ta về . Họ lâu rồi cũng không gặp em.”

cổng nhà, một bạn Bạch Từ Ninh vội vã chạy gì đó với anh.

“Từ Ninh vì chuyện hôm nay chút hoảng sợ, không dám dùng nước không nấu được cơm. Anh qua đó giúp cô ấy nấu chút đồ .”

Lục Trạm Lễ đi rồi. Tôi xong với cha mẹ đang định về thì mẹ anh từ ngoài trở về, mặt tối sầm:

“Trạm Lễ lại qua chỗ Bạch Từ Ninh đúng không!”

Thấy tôi không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, mẹ anh đặt bó đậu xuống bàn:

“Con bảo Trạm Lễ bận việc không về, mẹ vừa qua nhà Sáu lấy đậu lại Bạch Từ Ninh khoe trong sân rằng Trạm Lễ nấu cơm cho cô ta!”

“Không hiểu con nhỏ đó gì hay Trạm Lễ mê mệt . không sợ xong tức giận liều, mẹ cho chuyện Bạch Từ Ninh từng rồi!”

tôi vẫn bình thản. Tôi trước chuyện từ chỗ cha mẹ : Bạch Từ Ninh từng kết hôn, che giấu rất kỹ. không tình cờ, cha mẹ cũng không . Vì đối xử tệ cô ta bỏ lên thị trấn. Họ không dám cho Lục Trạm Lễ vì sợ anh tìm đến cô ta gây chuyện, bị đuổi việc.

Sau khi tôi cưới Lục Trạm Lễ chuyện , kiếp trước tôi chưa từng đến chuyện ly hôn. lần , tôi chọn buông tay. Anh gì là quyền anh. Tôi không bị cuốn vào mớ cảm xúc phức tạp ấy nữa.

“Sơ Dao, mẹ con chịu thiệt thòi. Chúng ta năm xưa khăng khăng để con lấy Trạm Lễ cũng vì thật sự khác, ai ngờ…”

Tôi bình thản mẹ anh, mỉm cười nhạt:

“Anh ấy giúp con chắc vì anh ấy tốt, chứ không yêu con. Trước đây là chúng ta hiểu sai, can thiệp vào đời anh ấy. Ở bên nhau cả hai đều không vui thì chi bằng sớm chia tay.”

“Chia tay!” – cha mẹ kinh hãi.

“Đúng . Đơn ly hôn con chuẩn bị, Lục Trạm Lễ cũng ký rồi. Chỉ cần nộp lên chờ duyệt nữa là xong.”

xin hai đừng với anh ấy vội. Con không anh ấy lại vì trách nhiệm trái lòng mình.”

bảy năm tương kính tân, tim tôi dấy lên nỗi đau hỗn loạn.

Tối đó tôi chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng bị đá tung.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đầy giận dữ Lục Trạm Lễ.

“Tạ Sơ Dao, quả nhiên cô lại mách lẻo với ba mẹ tôi! Cô ép Từ Ninh rời khỏi tôi chịu đúng không!”

4

không cô đi mách, ba mẹ tôi không tìm Từ Ninh, Tiểu Tài cũng không bỏ chạy!”

Tiểu Tài mất tích rồi? tim tôi thắt lại. Tôi thật sự không thể thay đổi kết cục sao?

“Cô kỹ xem. Cô mất con đau nào thì Từ Ninh mất Tiểu Tài cũng đau ấy. Sao cô ích kỷ ? Chuyện bắt đầu từ cô, cô bù cho Từ Ninh. không tìm lại được Tiểu Tài thì đứa con trong bụng cô cũng tạm gác lại đi!”

Lời anh d.a.o đ.â.m vào tim tôi. Tôi còn hiểu rõ mất con đau nào hơn bất cứ ai. Chỉ là anh chưa đứa trẻ không còn.

“Em sẽ đi tìm Tiểu Tài.”

rồi tôi bước ra ngoài. Anh lạnh lùng cười sau lưng:

“Đừng giả vờ tốt. Tìm lại vốn là việc cô . Đừng tưởng tôi tha thứ cô.”

Tôi tìm Tiểu Tài quanh nhà Bạch Từ Ninh. Đèn nhà cô ta sáng suốt, cửa sổ phản chiếu hai bóng ôm nhau. Trời lạnh, tôi vừa sảy thai xong, tìm hơn tiếng mắt hoa lên. tôi vẫn cố. Tôi tìm để tôi và Lục Trạm Lễ thể thật sự dừng lại.

Đến sáng, tôi tìm thấy Tiểu Tài trong sân bỏ hoang, bị xích, co ro trên nền đá lạnh run cầm cập.

Tôi dắt Tiểu Tài về thì thấy Lục Trạm Lễ đang ôm Bạch Từ Ninh lau nước mắt.

“Tiểu Tài! Từ Ninh, em !”

Bạch Từ Ninh chạy ôm Tiểu Tài, khóc lóc:

“Trạm Lễ, hình Tiểu Tài bị cảm lạnh rồi. Em ch.ó rất sợ bị bệnh. Anh đi với em đến bác sĩ thú y nhé, em không thể để xảy ra chuyện được!”

tôi yếu, chao đảo, anh thoáng do dự. Tôi vịn tường:

“Em không sao. Anh đi trước đi.”

Anh và cô ta đi rồi, tôi ngã quỵ. Khi tỉnh dậy ở bệnh viện, Lục Trạm Lễ ngồi bên cạnh tôi lo lắng:

“Khó chịu sao còn cố, để ba mẹ gây chuyện với Từ Ninh nữa à?”

phản ứng anh, chắc anh chưa chuyện tôi sảy thai. Tôi âm thầm thở phào.

“Hôm qua là anh không tốt. anh lo Từ Ninh vì Tiểu Tài quẩn, đành ở lại với cô ấy, không đi tìm với em được.”

“Xin lỗi.”

anh xin lỗi, tôi khẽ cười. Anh tôi đầy thắc mắc:

“Anh vẫn luôn nhỉ? hồi nhỏ giúp em cũng là vì thương hại đúng không? Anh hối hận không? không giúp em thì anh đâu cưới em.”

Anh sững lại, lắc đầu:

“Anh chưa từng hối hận. Đừng linh tinh. Anh mua mì thịt sợi ở quán em hay đấy, đi.”

Anh mở hộp, mùi thơm lan ra. Tôi vừa định cầm đũa thì Bạch Từ Ninh loạng choạng bước vào phòng:

“Trạm Lễ, em đau dạ dày quá, chắc là do đói rồi. Anh nhường em bát mì được không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương