Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Nửa đêm chơi game, tôi tùy tiện ghép đội với một người ở gần.

Chơi chưa được bao lâu thì bên kia gõ chữ trên kênh công cộng:

“Số 2, bật mic đi.”

Tôi làm theo. Giây tiếp theo tai nghe vang lên một tràng gào thét:

“Giờ này rồi mà mày còn lấy chân chơi game à? Thật không nổi thì dùng tay đi! Mày xem mày di chuyển mấy bước kìa, như kiểu não chưa phát triển xong ấy!”

Tôi đáp:

“Xin lỗi nhé, chắc là khối u trong não tôi lại to lên, đè vào dây thần kinh. Mai tôi đi khám ngay.”

Bên kia im lặng như chết.

Hôm sau, bạn cùng phòng gọi tôi dậy:

“Yên Yên, mau lên coi diễn đàn trường kìa! Đại ca trường đăng cả ID game của mày lên, nửa đêm phát điên tìm mày xin lỗi!”

1

Nghe nói ở sân thể thao có người thuê hẳn flycam để tỏ tình, tôi hớn hở chạy đi hóng.

Đến nơi mới phát hiện nam chính lại là thanh mai trúc mã mà tôi đã thầm thích bảy năm.

Lục Đình đứng giữa một biển hoa, ôm một bó hồng phấn thật lớn, quỳ một gối trước mặt bạn cùng phòng của tôi.

Đám đông xung quanh chen chúc, hét ầm lên cổ vũ.

Tôi đứng giữa đám người, bỗng nhận ra thì ra cậu ấy tốt với tôi như vậy chỉ để tiếp cận Tần Vi.

Còn vô số tin nhắn tỏ tình tôi từng gửi cho cậu ấy, mỗi lần chỉ nhận được một câu nhạt nhẽo:

“Đừng quậy.”

Giờ bọn họ nắm tay nhau nhìn sang đây, tôi chỉ biết vừa khóc vừa chạy trốn trong tủi nhục.

2

Tôi khóc sướt mướt, sợ bị người ta nhìn thấy nên đi đường tắt về ký túc, chỗ đó thậm chí không có đèn đường.

Tôi không mang giấy, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, cứ cúi gằm mà đi.

Quẹo một cái không nhìn rõ, tôi đâm sầm vào ai đó.

Mặt úp hẳn vào ngực người ta luôn.

Mềm mềm, cảm giác cũng khá lớn… khoan, tôi đang nghĩ mấy thứ đồi trụy gì vậy?!

Tôi vội vàng lùi lại mấy bước, lập tức thấy mặt mình sạch sẽ hẳn.

Theo định luật bảo toàn năng lượng, mặt tôi sạch thì áo người ta…

Tôi rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Người kia đứng thẳng dậy mới hừ một tiếng, bực mình lầm bầm:

“Mắt mọc trên đầu à? Không biết nhìn đường hả?!”

Giọng rất khó chịu.

Tôi rụt cổ lí nhí xin lỗi:

“Xin lỗi xin lỗi, chỗ này tối quá, tôi không thấy rõ.”

Từ nhỏ tôi đã bị quáng gà, không nặng lắm nhưng buổi tối tầm nhìn giảm hẳn, lúc nãy thật sự không thấy rõ mặt người kia.

Chỉ phân biệt được mấy điểm: Giới tính nam, rất cao.

Và thêm nữa, ngực to.

Anh ta cúi đầu nhìn tôi vài giây rồi nhét vào tay tôi một thứ gấp vuông vức.

“?”

Kích cỡ, độ dày… chẳng lẽ… thư tình?

Giữa chỗ này mà gặp fan hâm mộ luôn hả?

Tôi trả lại ngay, dứt khoát nói:

“Xin từ chối nhé.”

Anh ta sững một chút rồi bật cười:

“Sao khóc ngu luôn rồi à? Cho giấy mà cũng không lấy.”

Tôi:

“…”

Giấy à… giấy mà anh gấp như miếng đậu hũ thế làm gì?!

Tôi còn đang nghĩ xem làm sao đòi lại cho đỡ mất mặt thì anh ta vung tay mở ra, cực kỳ dịu dàng mà… chùi đi mấy vệt nước mũi lấp lánh trên mặt tôi.

Cái quái gì vậy, thân mật quá rồi đấy?!

“Phải lau cho sạch, không người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô.”

Anh ta chẳng tỏ vẻ ghét bỏ chút nào, còn hăng hái rút thêm tờ khác lau nước mắt cho tôi.

Bị anh ta chăm sóc vậy, tôi cũng ngại, nhìn cái vệt ướt lấp lánh trên áo khoác anh ta mà lúng túng mở miệng:

“Anh cởi áo ra đi.”

Anh ta khựng tay lại, nghiêng đầu ghé sát tôi hạ giọng:

“Khụ… không hay lắm đâu, phía sau còn hai người đấy. Cô mà thực sự muốn thì chúng ta—”

Tôi giơ tay chỉ thẳng, ánh mắt anh ta nhìn qua:

“Đệch.”

Vài phút sau, tôi có thêm một cái áo khoác Arc’teryx trên tay.

3

Về ký túc xá, mấy đứa đều có mặt, chỉ thiếu Tần Vi.

Mấy đứa rõ ràng biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn tôi rồi thở dài:

“Cậu ổn chứ? Tớ thề là bọn tớ thật sự không biết cái người mà cô ấy cứ khoe đang theo đuổi mình lại là Lục Đình!”

Văn Văn cầm cây phơi đồ lên, mặt hầm hầm:

“Chồng bạn thì không được động vào chứ! Người gì mà làm thế được hả!”

Thật ra tôi cũng tò mò. Cô ta sao có thể làm vậy nhỉ? Một bên nhìn tôi hết lòng hết dạ thích Lục Đình, một bên lại giấu mọi người lén lút quấn quýt với anh ta.

Còn Lục Đình thì sao? Rõ ràng biết tôi thích anh ta. Biết tôi liều mạng thi đỗ vào trường này chỉ để ngày nào cũng được gặp anh ta. Biết mấy năm đại học tôi chẳng yêu ai vì vẫn đang chờ anh ta. Vậy mà anh ta vẫn thản nhiên ở bên bạn cùng phòng của tôi.

Anh ta chọn ai cũng được, miễn đừng là người tôi quen thân.

Nhưng không, cứ phải chọn người ngày nào tôi cũng chạm mặt, anh ta thật sự chẳng hề quan tâm cảm xúc của tôi.

Chắc lúc hai người họ ngọt ngào tình tứ bên nhau, tôi trong mắt họ chỉ là một con ngốc.

Tần Vi tối đó không về, đi làm gì ai cũng ngầm hiểu. Mấy đứa còn lại nhìn tôi như kiểu sợ tôi nghĩ quẩn.

Bị nhìn chằm chằm vậy tôi chỉ đành lên giường ngủ sớm. Trong mơ toàn là cảnh Lục Đình đứng cạnh tôi, đợi tôi ở đầu hẻm để cùng đi học, dẫn tôi ăn hoành thánh tôm trước cổng trường, cướp mấy lá thư tình nhỏ con trai khác đưa tôi rồi nghiêm mặt nói:

“Thẩm Nhan, đừng yêu sớm.”

Từng cảnh từng cảnh lướt qua, cuối cùng anh ta kéo Tần Vi đứng đối diện tôi, ánh mắt lạnh lùng:

“Thẩm Nhan, tình bạn với tình yêu tôi vẫn phân rõ.”

Tôi giật mình tỉnh dậy, lau nước mắt. Nhìn điện thoại mới mười hai giờ rưỡi, ngủ cũng không được nữa, đành ôm máy ra hành lang chơi game.

Avatar của Lục Đình sáng đèn.

Tôi ngẩn người. Trong lòng thầm nghĩ, hai người này cũng vui thật, đến lúc “giải lao” còn cùng nhau leo rank đôi.

Trước đây cứ nửa đêm online tôi đều kéo anh ta chơi cùng.

Nhưng lần này, tay tôi không hề ngập ngừng mà bấm thẳng vào nút “ghép người gần đây”.

Tùy chỉnh
Danh sách chương