Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong đầu tôi bất giác hiện lên mấy cảnh kinh điển trong tiểu thuyết:
“Đây là 5 trăm triệu, hãy rời xa con trai tôi.”
Nhưng mà tôi với cậu ta có gì đâu mà rời!
Đang miên man nghĩ thì cô giáo nhẹ nhàng mở miệng:
“Đoạn Ca rất thích em, nhưng nó cái gì cũng giấu trong lòng.”
Cô nắm tay tôi kéo ngồi xuống, giọng dứt khoát:
“Chuyện của Tô Trì, nó cũng chưa bao giờ kể với em đúng không.”
Tôi khựng lại, không ngờ chuyện đó lại bị lôi ra.
17
Năm phút sau, tôi nghe cô kể lại toàn bộ chuyện theo một phiên bản hoàn toàn mới.
Thì ra người mà Đoạn Ca ra tay đánh trọng thương chính là Tô Trì.
Thì ra sau khi tôi báo công an, cảnh sát cũng không làm gì Tô Trì cả, chỉ phối hợp với trường gọi lên giáo dục vài câu cho có lệ.
Hôm đó, cô giáo kỷ luật cũng có mặt.
Và Đoạn Ca cũng ở đó.
Họ đều đã xem qua mấy bức ảnh kia.
Cô rất hiểu cảm giác của tôi lúc đó, nhưng phía công an cứ khăng khăng rằng Tô Trì “chưa gây ra tổn hại thực tế”, nên dù cô muốn xử phạt hắn ta cũng chẳng có cách nào.
Kết quả của việc dung túng là tối hôm đó Tô Trì cầm dao gọt trái cây chặn tôi ngay đường bắt buộc về ký túc xá nữ.
Không ai ngờ ban ngày im thin thít như Đoạn Ca lại ở đó lao vào đánh nhau với hắn ta.
Ai biết chuyện cũng đoán là vì tôi mà cậu ấy ra tay, nhưng cậu ấy không chịu nhận.
Cảnh sát hỏi thì cậu ấy chỉ hờ hững nhướng mí, mặt đầy ngông nghênh:
“Tôi ngứa mắt nó lâu rồi, thế thôi.”
Tô Trì bị đưa vào viện, tối đó kiểm tra ra có bệnh tâm thần.
Trường lúc đó mới nhận ra tí nữa thì có án mạng thật, lập tức đuổi học hắn ngay trong đêm.
Còn về Đoạn Ca —
Trong trường không ai biết rõ ngọn ngành, ai nấy đều mạnh miệng đòi xử phạt.
Hiệu trưởng từng ám chỉ: chỉ cần đưa đoạn camera đường đó ra, thêm lời tôi làm chứng, cậu ấy sẽ không phải chịu bất kỳ kỷ luật gì.
Nhưng cậu ấy vẫn lắc đầu từ chối.
Trong trường, người ta mỉa mai gọi cậu ấy là “đại ca trường,” cậu ấy cũng làm như không nghe thấy, còn dọn hẳn ra ký túc xá sinh viên ở cho quang minh chính đại.
Cứ thế mà qua hai năm.
Cuối cùng, cô giáo kỷ luật ngồi cạnh tôi, khẽ chấm nước mắt cho tôi, nói nhẹ nhưng chắc:
“Thật ra nó không nói tôi cũng hiểu, nếu ầm ĩ chuyện đó lên thì người bị tổn thương nhất vẫn là em.”
Hóa ra vì tôi mà cậu ấy bị gán thành kẻ đánh người vô cớ.
Nhưng tại sao cậu ấy chưa từng nói với tôi?
Cô giáo liếc đồng hồ, vội đứng dậy đi ra ngoài, còn nghịch ngợm nháy mắt với tôi ở cửa:
“Đừng nói cho Đoạn Ca biết là cô kể đấy nhé, không thì nó làm loạn chết tôi mất.”
Chưa kịp gật, cô đã đóng cửa lại.
Tiếng bước chân xa dần.
Tôi úp mặt xuống bàn, đầu óc quay mòng mòng.
Cho đến khi cánh cửa lại mở ra.
Đoạn Ca bước vào.
“Hóa ra trốn ở đây à, làm tôi tìm nãy giờ.”
Tôi khóc mắt đỏ hoe, nước mắt lấm lem khắp mặt.
Giống hệt lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chỉ là lần này đỡ… chảy nước mũi.
Cậu ấy nhìn tôi sững lại, im lặng mấy giây rồi khẽ thở dài.
“Xem ra em gặp Lục Đình rồi.”
Giọng nghe có chút buồn buồn.
Tôi nghe vậy lại càng ức, khóc càng hăng.
Nhìn cái con người này đi!
Trái đất nổ cũng không chịu hé miệng!
Ninja rùa chắc cũng không lì được như cậu ấy!
18
Cậu ấy dỗ dành tôi, ngồi xem cùng tôi cả buổi hài độc thoại mới nín được.
Trước khi lên sân khấu còn không quên hỏi đi hỏi lại xem tôi có ổn không.
Thấy tôi gật đầu, cậu ấy vỗ nhẹ vai tôi:
“Đi thôi.”
Vừa thấy hai đứa tôi cùng bước lên sân khấu, dưới khán đài đã có người gào:
“Thật rồi! CP tôi ship thật kìa!”
Tôi cũng muốn thật lắm chứ!
Nhưng mà cái miệng cậu ấy còn cứng hơn cả cái khiên của Captain America ấy!
Chết tiệt!
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Đoạn Ca đang ngồi trước đàn piano, mặt đỏ bừng.
Mấy ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, tiếng nhạc vang lên êm tai, buổi diễn còn suôn sẻ hơn tôi tưởng.
Tà váy theo nhịp nhạc rũ xuống, tôi nhìn thấy Lục Đình ngồi dưới khán đài vỗ tay.
Trong hội trường tiếng reo hò vang dội, tôi xoay người nắm tay Đoạn Ca, kéo cậu ấy cùng cúi đầu cảm ơn khán giả.
Nhân lúc cậu ấy cúi xuống, tôi ghé sát tai, thì thầm:
“Cậu có muốn làm người yêu tôi không.”
Ngay lập tức, đôi mắt đen láy của Đoạn Ca nhìn sang, ngập đầy kinh ngạc.
Cậu ấy run cả tay, vội kéo tôi rời khỏi sân khấu.
Vừa bước xuống đã ôm chặt tôi vào lòng.
Cậu ấy cao, nhưng lúc này lại rúc cả cái đầu lù xù vào vai tôi.
Không biết cái tư thế này có khó chịu không nữa.
Tôi thoát không được, đành bám chặt lấy cổ cậu ấy như con gấu túi.
Mãi một lúc sau mới nghe tiếng tim cậu ấy đập dồn dập từ từ dịu lại.
Đoạn Ca cuối cùng cũng đứng thẳng lên, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, giọng trầm khàn:
“Thẩm Nhan, em đừng nói với anh là vì thất tình chỗ khác nên mới nghĩ đến nhà anh ấm áp mà nhảy vào nhé.”
Mọi người nghe thử xem lời người này nói kìa!
Tôi khẽ xoa vết sẹo trên cổ tay cậu ấy, nói:
“Không phải.”
Mắt cậu ấy ánh lên vẻ mong chờ, nghe tôi tiếp lời:
“Là em để ý cậu từ lâu rồi.”
Gương mặt cậu ấy hiện rõ kiểu “quả nhiên”, trong mắt đầy ý cười, kéo tay tôi nhét thẳng vào trong áo sơ mi mình.
Tôi:
Cuối cùng cũng được sờ rồi.
“Vừa hay, anh cũng thế.”
Đoạn Ca hai tay nâng mặt tôi, cúi xuống. Tôi ngại ngùng nhắm mắt lại.
Kết quả là, cậu ấy bất ngờ cúi đầu cắn mạnh một cái lên má tôi rồi khoái chí nói:
“Anh muốn làm thế lâu rồi.”
Tôi bình tĩnh lau vệt nước dãi trên mặt, thầm nhủ “chuẩn Đoạn Ca nhà tôi có khác.”
Cậu ấy hôn chụt chụt, như chó con gặm xương, vừa hôn vừa cắn nhẹ.
Một hồi lâu, cậu ấy lại áp miệng sát mép tôi, khẽ gọi:
“Đồ ngốc nhỏ.”
Ngoại truyện Đoạn Ca:
Thực ra tôi biết Thẩm Nhan sớm hơn cô ấy tưởng.
Thích cô ấy cũng lâu hơn.
Cô ấy ngốc lắm, chắc quên luôn buổi giao lưu của khoa năm nhất rồi.
Bình thường mấy trò đó tôi chả mặn mà, nhưng nghe nói Thẩm Nhan tham gia thì khác.
Ảnh của cô ấy sớm đã lan khắp tường confession trường.
Tôi cũng muốn xem xem ảnh với người thật có giống nhau không.
Sự thật là — cô ấy không ăn ảnh mấy.
Bởi vì tối hôm đó, trong mắt tôi, cô ấy đẹp gấp trăm ngàn lần bất kỳ bức ảnh nào.
Đặc biệt là khi giới thiệu bản thân rồi quay sang cười với tôi.
Không ngờ nhỉ, tôi lại đúng kiểu “mê sắc đẹp.”
Mê sắc đẹp thật sự.
Chính tôi cũng không nghĩ ra luôn.
Đêm đó tôi cầm bộ bài lượn quanh trước mặt cô ấy mấy vòng, ráng gây chú ý.
Như đứa con nít đòi kẹo.
Cả trường mấy đứa con gái khen tôi là hot boy, không biết Thẩm Nhan có nghĩ vậy không.
Không ai biết trong lòng tôi trống giong cờ mở, náo nhiệt ầm ĩ.
Rồi tôi nghe cô ấy gọi điện.
Thì ra cô ấy đã có người mình thích.
Sau đó tôi không cố gắng tiếp cận nữa, kiểu chuyện đó… không được quang minh chính đại cho lắm.
Nhưng mà tôi chưa bỏ lỡ bất kỳ buổi biểu diễn nào của cô ấy.
Không sót một lần.
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên, may mắn thì ánh mắt cô ấy sẽ lướt qua, chúng tôi chạm mắt, rồi lại dời đi.
Chỉ vậy thôi cũng đủ làm tôi thấy vui như trẩy hội.
Không lâu sau, cô ấy gặp phải chuyện đó.
Thật ra tôi lẽ ra phải nghĩ đến từ sớm — một bông hoa rực rỡ như cô ấy chắc chắn sẽ bị mấy kẻ có ý đồ xấu nhắm vào.
Chỉ không ngờ có kẻ lại dám làm đến mức ấy.
Tôi từng gặp cô ấy một lần, ở con đường vắng người qua lại đó, cô ấy ôm gối khóc.
Tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn đôi vai run rẩy, rồi im lặng đưa cho cô ấy một gói khăn giấy.
Cô ấy chọn tin vào cảnh sát, tôi không muốn làm cô ấy khó xử.
Lấy bạo chế bạo có thể không đúng, nhưng mà đã tay thật.
Tối đó tôi bám theo Tô Trì, trước khi cô ấy tan học thì tung một cú đá hất hắn ta ngã sấp mặt.
Thật ra tôi cũng không nhớ mình ra đòn mạnh cỡ nào, chỉ biết trong đầu toàn nghĩ: thứ khốn nạn này đáng chết.
Hắn rạch tôi một nhát, không sâu lắm nhưng máu chảy khá nhiều.
Lúc chú tôi khâu còn cười chế nhạo tôi.
Ý của cảnh sát và hiệu trưởng tôi hiểu cả, nhưng tôi không muốn để Thẩm Nhan trở thành tâm điểm để người ta bàn ra tán vào.
Với lại — tôi thực sự ngứa mắt với thằng đó.
Nói thật lòng.
Sau đó tôi chuyển ra ký túc xá ở, nghĩ rằng như thế sẽ gần cô ấy hơn một chút.
Bạn bè bắt đầu gọi tôi là “đại ca trường”, nghe cũng ra dáng oai phết.
Nghĩ tới đây tôi hơi rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
“Cô ấy chắc gì đã nhớ ra tôi.”
…
Việc Lục Đình quen người khác, thật sự là thứ tôi không thể ngờ.
Tên đó, mắt mũi đúng là chẳng ra gì.
Mà vậy cũng tốt, rốt cuộc lại để phần cho tôi.
Chuyện Thẩm Nhan đâm sầm vào lòng tôi, tôi kể cả đời cũng không chán.
…
Nghĩ đến vụ Tô Trì, tôi cũng lo cô ấy để lại bóng ma tâm lý.
Nên tôi tính nước chậm mà chắc.
Mẹ tôi thì chê tôi tiến triển chậm chạp.
Đúng là… ngay cả bước xin WeChat cũng là tôi cân nhắc đủ kiểu mới dám làm.
…
Chết tiệt, màn tỏ tình tôi chuẩn bị kỹ bị Thẩm Nhan cướp trước.
Cô ấy nói “tôi đã để ý cậu từ lâu rồi,” buồn cười chết mất, nhìn phát biết liền — cô ấy chính là thích tôi.
…
Thôi thì đổi lại — chuyện được ở bên Thẩm Nhan, tôi sẽ khoe đến hết kiếp này.
Sau này tôi còn phải cưới cô ấy nữa cơ.
Các cậu đừng có ghen tỵ với tôi đấy nhé.