Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có thật vậy sao?
cảm thấy ánh mắt lúc ấy mang chút gì đó thâm ý khó lường.
Tự nhận radar tình cảm của mình khá nhạy, nhưng vì mới quen lâu, không tiện đoán bừa, chỉ cười ngượng rồi bước xuống xe.
Quả nhiên như nói, công việc của rất bận. Thỉnh thoảng nhắn tin tán gẫu, không phản hồi ngay nhưng từng bơ luôn.
Như lúc này, chơi game đến nửa đêm, điện thoại rung lên: hồi đáp tin nhắn lúc 8 tối: [Mai qua đón em.]
vội gửi lại chữ “OK”, xong mới nhìn – 3 sáng.
Ngay lập tức, tin nhắn mới từ : [ à??]
kịp nghĩ cách chối, đã gọi video qua!
Thấy vậy, vội xõa tóc giả vờ vừa tỉnh giấc, bắt máy: “Alo… Em rồi, tỉnh dậy vệ sinh thôi.”
lạnh giọng: “Em có muốn tắt cái trang game trên máy tính đằng sau không?”
: …
Đành vuốt lại tóc, cười ngượng: “Chào… buổi tối cảnh sát .”
thở dài: “Không ổn lắm, thức cả đêm canh dân lành yên, ai ngờ dân lại .”
Thấy đang trên xe chắc về nhà, vội nói: “Vậy về nghỉ ngơi ạ!”
im lặng giây lát, bỗng hỏi: “Sắp 3 rưỡi rồi đấy, Ôn D/ao.”
ngơ ngác: “Nên… ta cùng thôi ạ?”
“Vậy nên…”
ngẩng mắt nhìn qua màn hình: “Em muốn ngắm bình minh không?”