Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Tạ thường khen ta thông tuệ.
Ta lấy làm áy náy vô cùng.
Một hôm, ngài cùng ta dùng bữa.
Ngài chợt hỏi: “Người trong phủ liệu có hơi thiếu không?”
Ta nghĩ một hồi: “Tạm đủ ạ.”
“Cứ thuê thêm vài người đi.” Ngài nói, “Ta thấy gầy đi nhiều, sợ những ngày vất vả quá. Tìm thêm người giúp quản sổ vậy.”
Ta gật vâng dạ.
Trong lòng lại âm thầm tính toán việc khác.
Tạ có nền tảng, không thiếu ngân lượng.
Song so với thì rất khác.
Tài sản của gia ngoài ruộng tốt trang trại, còn có hàng loạt cửa hiệu,
Những quyển sổ của các hiệu đó, phu nhân ngày đêm xem mãi chẳng .
Tạ xưa kia từng có.
Ta từng dò la, nghe rằng năm xưa khi huynh trưởng của Tạ – thân phụ của Tạ Dụng – đời, Tạ phủ gặp phải biến.
Toàn bộ tài sản đều bị Tạ đi đổi lấy ngân lượng.
Từ đó sau không mua thêm chi nữa.
Ngài dồn toàn vào vở và công vụ.
Nhưng ta quản gia của Tạ phủ.
Ta phải khiến ngày tháng của Tạ gia mỗi lúc một khấm khá hơn mới được.
Những ngày ta dành dụm được chút ít ngân tiền.
Giờ đủ để mở một cửa hiệu nhỏ.
Người vùng Vân Châu ưa đồ ngọt.
Song trong thành lại chẳng có tiệm bánh nào thực sự tinh xảo.
So ra đều kém xa tay nghề của ta.
Ta dùng ngân lượng mình tích góp, thuê một mặt bằng đắc địa.
Đặt tên Tiệm Bánh Xuân Dung.
Ta thuê cô nương giúp.
Tự tay dạy các nàng làm bánh.
Mỗi ngày truyền dạy một món, người ấy học rất mau.
Mười ngày trôi tay nghề gần đuổi kịp ta.
Ta treo tràng pháo mừng, tiệm bánh khai trương náo nhiệt.
Ban ngày ta ngồi trông sổ ở tiệm.
Đêm đến, đóng cửa xong, ta xách lồng đèn nhỏ, đi ngang nha môn, tiện đường đón Tạ .
Ta đưa ngài một hộp đồ ăn nhẹ: “ nhân nếu thấy đói, dùng tạm chút điểm lót dạ.”
Ngài cười, có chút trêu chọc: “Lại đem thứ không tới ta ăn à?”
“Đâu có!” Ta rụt tay , “Tiệm của ta không có món nào không . Ngài không ăn thì để Tạ Dụng ăn vậy!”
“Ây, ta ăn!”
Tạ định giành lấy hộp trong tay ta.
Trong lúc giằng co, lòng bàn tay ngài lướt mu bàn tay ta.
Chúng ta bị trời giáng sấm sét giữa ,
Vội vàng rút tay lại, cách nhau một khoảng.
Ta mím môi, đưa lồng đèn tới gần: “ nhân cẩn thận bước chân.”
Tạ đón lấy lồng đèn: “Để ta cầm .”
Lồng đèn nhỏ và ánh trăng trên cao kéo bóng người ta dài ngắn chập chờn, chồng chất lên nhau.
Hôm sau, ta sai người đem mấy chiếc bánh trong mẻ tiên đưa đến ngài.
Bánh còn nóng hổi, lần chẳng thể bảo đồ thừa nữa.
Tạ nhân sai người đưa lại một thỏi bạc, còn dặn: sau mỗi ngày đều gửi một đĩa.
Khách trong tiệm cười ta ham tiền, ngay cả tiền của tri châu nhân chẳng bỏ .
Ta cười toe toét nghĩ bụng: tiệm vốn của nhân mà.
Hôm ấy, điểm , ta cúi tính toán sổ .
“ chắc chắn đây tiệm ngon nhất ? ta thấy chỗ trông xập xệ thế.”
Giọng người đầy vẻ chê bai.
“Thôi được rồi, nha Xuân Dung thích ăn mấy thứ , mua nàng chút vậy.”
Ta hé mắt nhìn phía cửa.
Hành bước từng bước oai vệ tiến vào tiệm: “Bánh đâu? quầy trống trơn thế ?”
A Minh ngó quanh: “Có ai không? Chưởng quầy đâu, công muốn mua điểm tặng người trong lòng đấy!”
Hành cầm quạt khẽ gõ hắn.
Ta đặt bút xuống, đứng dậy: “Điểm .”
Hành sững người, rồi xông tới: Xuân Dung, ở đây? Chẳng lẽ Tạ không cần nữa? Ta biết ngay mà, bọn không phải người tốt, đừng sợ, ta tới đón !”
Ta chẳng trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhẹ nhàng đổi chủ đề: “ tới tận Vân Châu?”
“Thiếu gia tới đây vì tìm cô nương đấy!” A Minh hớn hở chen vào, “Thời gian cô vắng mặt, thiếu gia ăn không ngon ngủ không yên, cầu xin lão gia phu nhân mãi mới được đồng ý, đặc biệt tới Vân Châu đón cô nương đó!”
A Minh nói một cách sống động thật.
đổi năm người nha hoàn, công lại chẳng vừa ý ai.
dạo công ăn chẳng ngon miệng, thân gầy rạc đi cả chục cân.
công hối cải thành , thề nguyện chẳng đặt chân tới thanh lâu nữa.
công sau cơn say, nằm trên chiếc tháp ta từng ngủ, gọi tên ta suốt một đêm dài.
công quỳ trước lão gia cùng phu nhân suốt một ngày, lại nhịn ăn ba hôm, rốt cuộc mới khiến phu nhân gật ưng thuận cưới ta làm vợ.
Ta nghe xong, chỉ thấy lạ lùng.
Chẳng hay lần trước khi ta trả ngọc bội hắn, lời chưa đủ rành mạch?