1
Cô ấy nói chia tay, ngay đúng lúc tôi chuẩn bị cầu hôn.
Thực ra, tôi đã sớm nhận ra tình cảm của cô ấy dành cho mình đã phai nhạt, ít nhất là không còn nồng nhiệt như trước kia. Vì vậy, khi nghe hai chữ “chia tay”, tôi không bất ngờ, chỉ thấy trong lòng dấy lên chút buồn bã.
Tôi lặng lẽ nhét chiếc nhẫn vào túi, bình tĩnh hỏi lại:
“Em nói thật chứ?”
Cô ấy gật đầu, rất dứt khoát.
Tôi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước vào phòng mình. Ngoài kia, tiếng động lách cách vang lên từ nhà bếp – tiếng cô ấy thu dọn đồ đạc, nghe chói tai đến mức khó chịu.
Tôi lấy một quyển bài tập tiếng Anh ôn thi cao học từ ngăn bàn, mở vài trang, nhưng càng đọc lại càng bực bội.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy Lâm Hướng Nam không còn thích mình, là vào ngày công bố kết quả thi cao học lần thứ hai của cô ấy.
Trước đây, mỗi lần có kết quả, cô ấy đều giấu giếm, chỉ khi tôi gặng hỏi đến cùng mới miễn cưỡng nói ra một con số – thường là dối trá. Nhưng lần này, cô không giấu nữa, thậm chí chủ động gửi điểm cho tôi qua WeChat.
Tôi thử trêu:
“Với số điểm này, nếu ở nhà họ Phó bọn anh thì chắc phải đứng úp mặt vào tường đọc Đệ tử quy rồi đấy.”
Không ngờ, cô ấy chẳng hề phản bác, lập tức đứng vào góc tường đọc thật. Nhưng chỉ đọc được ba câu đầu, cô đã bắt đầu nói linh tinh.
Tôi cố tình chọc:
“Đọc sai một câu thì bị đánh vào mông nhé.”
Cô ấy bỗng nổi giận, trách tôi vô tâm, không biết an ủi bạn gái. Rồi nước mắt lăn dài.
Tôi bước tới định ôm lấy cô, nhưng lại bị đẩy ra.
Những ngày sau đó, sắc mặt cô ấy luôn u ám. Chuyện học hành, cô chẳng buồn để tâm nữa.
Điều này khiến tôi thấy phiền. Bạn tôi – Dương Ba – từng nói: “Con gái cần nhất là cảm giác an toàn.”
Chúng tôi đã ở bên nhau tám năm. Kháng chiến còn có ngày thắng lợi, huống hồ là tôi với Lâm Hướng Nam – lẽ ra nên đăng ký kết hôn thôi.
Vậy nên, tôi đã đi mua nhẫn, dự định cầu hôn cô ấy. Chuyện thi cử, để sau hôn nhân rồi tính tiếp.
Nhưng cô ấy lại tuyệt tình hơn tôi tưởng. Thẳng thắn nói chia tay.
Trong phòng khách, tiếng cửa đóng sầm lại. Tôi biết, lần này cô ấy thực sự rời đi rồi.
Tôi vào phòng của cô, quần áo cá nhân đã không còn. Những món quà tôi tặng suốt bao năm qua, cô cũng chẳng mang theo lấy một món. Ngay cả cuốn sổ dày cộp ghi chép ôn thi cao học – thứ tôi kỳ công làm riêng cho cô – vẫn nằm lặng lẽ trên bàn học.
Người chủ đã bỏ rơi nó. Giống như đã bỏ rơi tôi.
Tôi từng nghĩ, giúp cô đỗ vào trường cao học mơ ước là điều duy nhất tôi có thể làm. Thế nhưng cuối cùng, tôi vẫn khiến cô thất vọng.
Thời gian này, tôi phải thích nghi với công việc áp lực ở viện nghiên cứu, không còn để tâm đến việc học của cô nhiều như trước. Lần cô thi trượt này, phần lớn lỗi thuộc về sự lơ là và vô trách nhiệm của tôi.
Cô chọn chia tay – đó là một quyết định sáng suốt.
Dù sao thì… tôi cũng chẳng thể giúp gì cho cô ấy nữa, đúng không?