Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5
Trong phòng ngủ.

Mẹ gửi tin nhắn đến: “Con dâu bảo bối, con sống với Nhiên Nhiên thế rồi?”

Tôi trả lời: “Rất ạ.”

Thực ra tôi không hiểu lý do mẹ để Đào Nhiên ở tôi lắm.

Bởi vì Đào Nhiên không giống như lời đồn đại bên ngoài là thích phá hoại nhân duyên của Đoàn Châu, ngược lại có chút tác hợp… hai tôi?

Tôi bấm trở lại, tiếp theo mở đoạn tin nhắn được ghim trên đầu WeChat.

Tin nhắn cuối là câu tôi gửi: A Thu, tớ sắp kết hôn rồi, váy phù dâu để dành cho cậu đấy.

Thời gian hiển thị là một .

Người phụ nữ này cả một trời vậy mà cũng không trả lời tôi.

Trong hơn hai mươi cuộc đời nhàm chán của mình, tôi chưa cảm nhận được bao nhiêu yêu cả, ngoài mẹ đối xử với tôi thì người còn lại chính là A Thu.

Tôi và cô nàng là bạn học cấp ba.

Một người tính nóng nảy, một người tính yên tĩnh, cô ấy đứng ra bảo vệ tôi, còn thì tôi giảng bài cho cô ấy, hai đứa chật vật nhau học chung một trường đại học.

Cô ấy là bạn thân duy nhất và là nhất trong cuộc đời tôi, tôi từng hẹn ước phù dâu cho nhau.

Nhưng ngay thềm đám cưới của tôi, giữa hai tôi đã xảy ra một cuộc tranh cãi rất .

Lúc đó A Thu vì không thể chịu nổi sự chèn ép của ông chủ mà chủ động từ chức, gia đình cô ấy lại có chút khó khăn, mà tôi vừa hay có chút tiền.

Thế là tôi đưa hết tất cả tiền tiết kiệm của mình cho cô ấy.

Nhưng con ngốc ấy lại trả lại tiền, hơn nữa còn nói tôi là kẻ lừa đảo, dùng tiền để sỉ nhục cô ấy.

A Thu thực ra không thích người giàu, cô ấy ghét cái bộ cao cao tại thượng của những người nghĩ mình có tiền rồi lên .

này mãi đến khi lên đại học tôi mới biết.

Nhưng lúc đó tôi hoàn toàn không muốn đi người bạn này, thế là đã giấu diếm thân thế gia đình mình.

Lúc đó tôi không hiểu tại sao rõ ràng mình đã dốc hết sức giúp đỡ cô ấy, mà con này tức giận như vậy, thế là cả hai đứa bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh trường kỳ.

Nhưng cuối cũng là tôi không nhịn được mà tìm cô ấy hòa, nhưng con nhóc này lại bơ tôi cả một .

Đoàn Châu xử lý xong công việc thì nghịch điện thoại bên cạnh tôi, đột nhiên anh mở miệng : “Cài đặt ghim lên đầu WeChat như thế ?”

Tôi điện thoại của mình ra mẫu cho người kế bên xem một lần.

Sau đó đối phương lại : “Tại sao lại có chức năng này?”

Tôi nghĩ một lát: “Chắc là để ta không bỏ lỡ tin nhắn của người quan trọng.”

Đoàn Châu đặt điện thoại xuống, giọng nói của anh lạnh lùng.

“Vậy tại sao anh không phải là người được em ghim lên đầu chứ?”

Vẻ người đàn ông này nghiêm túc cứ như đang bàn hợp đồng vậy, nhưng nội dung nói lại có chút trẻ con.

Anh cần cái này sao?

Một ông chủ của một công ty , lại để ý việc mình có được ghim lên đầu WeChat hay không ư?

Tuy nghĩ vậy, nhưng tôi cài đặt chiều theo ý anh.

Chỉ là khi tìm kiếm trên thanh ghi chú, lại quên che tầm của nhân vật chính.

Ba chữ “Tảng băng ” hiện ra , tôi nhìn xuyên qua màn hình điện thoại rõ ràng thấy khóe miệng anh giật giật một chút.

Nhưng cũng may, người của tôi không nói gì.

Tôi im lặng đổi lại ghi chú, cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra.

Sau khi tắt đèn, trong phòng ngủ tối đen, Đoàn Châu áp sát tôi.

Nhiệt độ trên người đó quá cao, tôi không khỏi nhích người phía mép giường.

Thì nghe người phía sau trầm giọng nói: “Người anh lạnh lắm sao?”

Ôi, không phải, không phải ý này mà…

6
Vài ngày sau, Đoàn Châu lại đi công tác, trong biệt thự chỉ còn lại tôi và Đào Nhiên.

Đào Nhiên rõ ràng rất vui vẻ với việc chỉ có tôi và cô ấy ở chung, ngày cũng gọi “chị dâu”, “chị dâu”.

Buổi sáng tôi đang thoa kem dưỡng da ở phòng khách, Đào Nhiên xích lại gần nói:

“Da chị dâu đẹp, người cũng quá thơm, giống như quả đào mật vậy.”

Tôi bị cô ấy khen đến có chút ngại ngùng.

Đào Nhiên lại ngạc nhiên nói: “Anh trai chắc là chưa từng khen chị dâu đâu nhỉ, nếu em có một người vợ xinh đẹp như chị dâu, thì em không nỡ đi công tác đâu.”

……

Buổi trưa tôi đang nấu cơm trong bếp, Đào Nhiên lại xích lại gần: “ ngưỡng mộ anh trai có một người vợ hiền thục như chị dâu, cơm chị nấu cũng thơm quá đi.”

“Anh ấy ra không ăn cơm chị nấu mấy.” Tôi thở dài.

Đoàn Châu khá bận, thường thì cả ngày không gặp được người.

Buổi tối đến cũng đã mười một, mười hai giờ, thường thì không có thời gian ăn cơm.

“Vậy sao?” Đào Nhiên mở to: “Anh trai là không biết trân trọng, một người vợ hiền thục xinh đẹp như chị dâu, người như chị đáng ra phải được nâng niu trong mới đúng.”

Nâng niu?

ra nghĩ kỹ lại thì, hình như chỉ cần Đoàn Châu ở , cơm trong căn bản không cần tôi lo.

……

Đào Nhiên bám tôi cả ngày, cứ “chị dâu”, “chị dâu” gọi đến mức tôi vui như mở cờ trong bụng.

Buổi tối khi đang chuẩn bị đi ngủ, Đào Nhiên lại ôm gối chặn ở cửa phòng ngủ của tôi.

“Chị dâu ơi, biệt thự quá, em ngủ một mình thấy rất sợ.”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Đoàn Châu truyền đến từ camera hành lang.

“Đào Nhiên, anh đã quan sát em cả ngày rồi, em tránh xa vợ anh ra.”

Không phải… một vị tổng tài bận trăm công nghìn việc như anh sao lại có thời gian nhìn chằm chằm camera chứ!

Nhưng, cách xưng hô “vợ anh”… đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ miệng Đoàn Châu.

Đào Nhiên nhìn tôi với vẻ đáng thương, cô bĩu môi: “Chị dâu ơi, anh trai dữ quá, tối nay em càng không ngủ được rồi.”

Một cô em gái cao một mét bảy cúi đầu nép cổ tôi, bản thân chỉ đành vỗ vỗ lưng cô ấy, dẫn người phòng ngủ.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, có thể nghe thấy tiếng hừ lạnh cực của Đoàn Châu.

7
Lịch trình công tác sáu ngày của Đoàn Châu, bị ép rút ngắn xuống còn bốn ngày.

Buổi tối lúc anh trở , tôi và Đào Nhiên đang nằm trên giường nói phiếm khi ngủ.

“Anh trai em, anh ấy từ nhỏ đã trong ngoài bất nhất…”

Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng cửa biệt thự mở ra, Đào Nhiên lập tức im bặt rụt trong , còn tôi thì đi ra xem: Là Đoàn Châu đã .

Anh đi thẳng lên tầng hai.

Tôi đóng cửa phòng ngủ lại, có chút ngạc nhiên: “Không phải công tác bảy ngày ư, sao sớm vậy?”

“Sợ hậu cung bốc cháy.”

Người đàn ông nói rất nghiêm chỉnh, nhưng khi nhìn thấy tôi chắn cửa phòng ngủ, âm lượng lại tăng lên quãng tám.

“Đào Nhiên có ở bên trong không?”

Chỉ có trời mới biết để tránh sự giám sát của Đoàn Châu, tôi đã tốn rất nhiều sức lực để che tất cả camera, nhưng không ngờ anh lại sớm như vậy.

“Không có.” Tôi rất không thành lắc đầu.

Đoàn Châu có chút địch ý với Đào Nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy hai tôi ngủ chung một phòng.

Tôi canh giữ nghiêm ngặt cửa phòng ngủ, cố gắng bỏ qua uy áp tỏa ra từ người Đoàn Châu.

Nhưng cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong.

Từ bên trong, Đào Nhiên đi chân trần bước ra, môi tái nhợt, trên dường như còn vương hai hàng nước .

“Em biết anh trai không thích em, em là tự mình đi ngủ thôi, nếu không chị dâu lại khó xử.”

Tôi đau .

anh trai sao lại không nhường nhịn em gái chút vậy chứ…

Tôi không nhịn được, nhìn Đoàn Châu bằng ánh trách móc, sau đó lại đỡ cánh tay Đào Nhiên.

“Chân có lạnh không, lát nữa chị đến phòng em tìm em.”

Đào Nhiên từ chối: “Chị dâu đừng như vậy mà, đừng vì em mà phá hỏng cảm giữa chị và anh trai, như vậy em biến thành tội nhân thiên cổ .”

Đoàn Châu cảm nhận được sự trách móc của tôi nên rất bất mãn với Đào Nhiên, nhưng cuối anh mở miệng: “Đào Nhiên, em thắng rồi, anh đi ngủ phòng khách.”

Nghe vậy, do trong tôi lo lắng cho việc chân Đào Nhiên không mang giày, thế là lập tức dẫn cô ấy phòng ngủ, còn tiện thể đóng cửa phòng lại.

Đoàn Châu thậm chí còn không có cơ hội thu dọn hành lý, đã bị cửa phòng cho ăn một cú.

Nửa đêm, tôi bị cái lạnh đột ngột đánh thức, đột nhiên nhớ ra trong phòng khách chỉ có một chiếc rất mỏng.

Đoàn Châu có bị lạnh không nhỉ?

Dù sao cũng là vợ gần một , tôi có chút không yên tâm.

Thực ra đối với Đoàn Châu và Đào Nhiên, tôi càng hy vọng mình có thể đối xử công bằng với cả hai, nhưng cảm giác rất nhiều lúc không .

Thế là, tôi nhẹ tay nhẹ chân một chiếc dày từ trong tủ quần áo, đi đến phòng khách.

Người đàn ông cao hơn một mét tám vì lạnh mà co ro dưới tấm mỏng, trông có vẻ ngủ không yên.

Tôi đắp dày cho anh, lúc định đi thì người kia đột nhiên mơ màng nắm cổ tay tôi.

Tôi giãy giụa không được, bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh mình.

Vốn định lát nữa đi, kết quả lại ngủ quên .

Sáng hôm sau bị tiếng gõ cửa hòa tiếng gọi lo lắng của Đào Nhiên đánh thức.

“Anh ơi, anh có thấy chị dâu không, em vừa tỉnh dậy đã không thấy chị ấy đâu rồi.”

Đoàn Châu mở cửa phòng, còn tôi thì ngại ngùng trốn sau lưng anh.

“Cô ấy nửa đêm đã đến tìm anh.” Anh nói bằng giọng điệu nhàn nhạt, nhưng nghe kỹ thì có thể nhận ra vài phần đắc ý trong đó.

Đào Nhiên cúi đầu: “Chị dâu không sao là rồi, vốn dĩ em cũng chỉ là người ở nhờ, địa vị đương nhiên là không thể so được với anh trai.”

Cô ấy từ nhỏ đã ở nhờ Đoàn Châu, không ba không mẹ.

Chắc là rất bất hạnh…

Tôi mang thân phận là chị dâu vậy mà lại không chăm sóc cho cô ấy, sự quá thất bại.

Tôi chìm đắm trong cảm giác áy náy, đương nhiên là không nhận thấy sắc Đoàn Châu càng ngày càng đen.

Cho đến khi ăn sáng xong, hai người không biết đã đạt thành thỏa thuận gì, Đào Nhiên lập tức ngoan ngoãn chuyển đồ đạc từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ của mình.

Tôi sợ cô ấy bị Đoàn Châu bắt nạt, liền nhỏ giọng han.

Đào Nhiên lắc đầu: “Em không thể không biết điều mà tiếp tục kỳ đà cản mũi được, chị dâu và anh trai mới kết hôn, đây là lúc cần bồi dưỡng cảm mà.”

Tôi ngạc nhiên lời nói của cô ấy, dù sao tôi luôn cho rằng Đào Nhiên đến để gây khó dễ cho Đoàn Châu.

Nhưng rất lâu sau tôi mới biết, thực ra lý do Đào Nhiên chủ động đổi phòng là do Đoàn Châu uy hiếp cô ấy: Nếu cô ấy còn không nghe lời, Đoàn Châu không ngại để mẹ đưa cô em gái nuôi này đi.

8
Tin nhắn ngày đó gửi cho A Thu chưa nhận được hồi âm, trong tôi mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

A Thu không phải là người thù quá dai.

Trong một lần trò , cô nhóc ấy từng nói với tôi, nếu một ngày đó cô ấy biết mình chết, nhất định lén lút trốn đi không cho tôi biết, là vì con ngốc kia sợ đứa bạn này đau .

Lúc đó tôi còn bảo cô ấy đừng nói những lời xui xẻo như vậy.

Nhưng thực tế là một , tôi đã mơ hồ có dự cảm.

Nhưng bản thân luôn cố gắng phớt lờ nó, tôi cảm thấy khung chat với A Thu giống như con mèo của Schrödinger, chỉ cần tôi không mở ra, không mong đợi hồi âm, thì trạng thái của A Thu là bất định.

Nhưng mấy ngày tôi đã phá vỡ sự cân bằng này, gửi tin nhắn cho cô ấy.

Cô ấy không trả lời, có lẽ… dự cảm sắp trở thành hiện thực.

Tôi tùy tiện bịa ra một lý do chào Đào Nhiên xong, liền lên tàu cao tốc đi đến thành phố bên cạnh.

Đó là nơi tôi và A Thu sinh sống.

Xuống tàu cao tốc, tôi dựa ký ức trong quá khứ tìm đến A Thu.

Gõ cửa hồi lâu, không có ai trả lời.

Bà bác đối diện lại mở cửa.

“Đừng gõ nữa, bên trong bây giờ không có ai ở cả.” Bà bác nói.

“Vậy bác có biết đã xảy ra gì không?”

Bà bác rất hoạt bát: “Ôi trời, số của cô ở đối diện khổ lắm, đầu tiên là bà nội nương tựa bao bị xuất huyết não mà qua đời, sau đó chính nó lại bị tai nạn xe mà , nghe nói chết thảm lắm…”

Tai nạn xe ư?

Tôi cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong , lại : “Vậy bác có biết cô đó được chôn ở đâu không?”

Bà bác lắc đầu, nhưng bà ấy lại nói thêm một câu.

“Lúc con vừa có một cô gái cao tầm này, ước chừng phải một mét bảy, lúc đó tôi thấy người ta xinh xắn, còn chụp ảnh lại, vốn định giới thiệu cho con trai tôi xem .”

Bà bác rất nhiệt , lật ảnh ra cho tôi xem.

Đây chẳng phải là… Đào Nhiên sao?

Tôi kinh ngạc.

Hai người ở hai thành phố khác nhau, sao Đào Nhiên có thể quen biết A Thu được chứ?

Không đúng, không đúng…

Tính cách của Đào Nhiên cũng thay đổi rất kỳ lạ, rõ ràng đây cô ấy toàn bám Đoàn Châu, tại sao lần này nước lại luôn bám tôi chứ?

Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.

Sau khi tôi xem ảnh xong, liền trả lại điện thoại cho bà bác, bà ấy lại đặc biệt nhiệt tôi: “Cháu gái này, cháu kết hôn rồi sao, con trai trông cũng khá đẹp đó…”

Tôi cười cười miễn cưỡng, từ chối lời đề nghị xem của bà bác.

Một bóng người lững thững xuống lầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương