Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Lúc bác sĩ thông báo rằng tôi phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, Trần Ngộ đã tôi một : [Công tạm thời sắp xếp anh đi Thượng Hải công tác, ba chiều lên máy bay.]

Thật là trùng hợp, chỉ một trước, tôi nhận được một tức: Chị họ Hạ Thanh tôi đã ly .

Hạ Thanh là mối tình đầu Trần Ngộ, mấy nay chị ta vẫn luôn định cư ở Thượng Hải.

Tôi hỏi Trần Ngộ: “Khi nào thì về?”

Hắn nói: [Ba .]

[Được, biết rồi.] Tôi bình tĩnh trả lời hắn.

1

Tình cảm tôi và Trần Ngộ giống như ruột thừa thường xuyên sinh mủ trong bụng tôi. Mỗi lần đau, tôi luôn lựa chọn cách điều trị duy trì, đó lại hành hạ bản thân hết lần đến lần khác. Và lần , cuối cùng tôi đã chọn phẫu thuật.

Ba khi phẫu thuật, nửa đêm Trần Ngộ tôi. Hắn nói: [Anh gặp được Hạ Thanh ở Thượng Hải, cô ấy đã ly , bây sống rất khó khăn.]

Hắn nói là “gặp được” chứ không phải đặc biệt đi Thượng Hải tìm chị ta.

Tôi chưa kịp trả lời, hắn lại liên tục mấy tới.

[Một mình cô ấy mang theo đứa bé, bên cạnh không có thân, đứa bé đang sốt cao.]

[Anh và cô ấy đưa đến bệnh viện cấp cứu, anh thẳng thắn với em, chính là hy vọng em không hiểu lầm.]

[Anh phải ở lại Thượng Hải thêm vài , anh hứa với em, chờ đứa bé khỏi bệnh, anh sẽ về.]

Tôi trả lời hắn: [Được.]

Trả lời xong tôi bật chế độ im lặng, ngã đầu ngủ thiếp đi.

2  

Sáng sớm tôi tỉnh lại thấy được Trần Ngộ trả lời lúc nửa đêm. Hắn nói: [Cảm ơn em yêu, anh nhất định sẽ nhanh chóng về.]

Tôi có thể tưởng tượng , lúc hắn trả lời , chắc chắn là thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nằm viện một tuần, lúc xuất viện, dì hộ lý giúp tôi thu dọn hành lý, đau lòng nói: “Dì được, cháu là một cô gái tốt, có việc đừng một một mình gánh vác.”

Lúc Trần Ngộ đi Thượng Hải thăm Hạ Thanh, tôi không khóc, lúc nằm một mình trên bàn mổ lạnh lẽo tôi không khóc, lúc Trần Ngộ nói hắn đưa Hạ Thanh đi bệnh viện tôi không khóc, nhưng đột nhiên nghe được lời nói từ một ngoài, lại khiến hốc mắt tôi đỏ bừng.

Tôi che mặt cười khổ: “Dạ biết rồi, dì.”

3

Sáng thứ tám Trần Ngộ đi Thượng Hải lại tôi.

[Hạ Thanh ly ở Thượng Hải không quen lạ, nên anh chuẩn bị đưa cô ấy và về Quảng Châu ở.]

[ lúc công anh có cửa hàng đang tuyển quản lý, cô ấy có kinh nghiệm việc, anh cô ấy đi thử xem.]

Tôi mở to hai mắt đang nhập nhèm, xem xong hắn, trả lời: [Anh quyết định là được, em rất buồn ngủ, ngủ thêm một lát.]

Trần Ngộ lại tới: [ mai bọn anh sẽ vể, em yêu, anh rất nhớ em, em có thể tới đón không?]

Tôi có không kiên nhẫn trả lời hắn: [Thân thể em không thoải mái lắm, anh tự nghĩ cách đi.]

Trả lời Trần Ngộ xong, tôi đặt điện thoại xuống, trùm đầu thoải mái ngủ một giấc thật ngon.

4

Tôi nghỉ tám , thân thể khôi phục liền lập tức về công báo danh.

đầu tiên lại công , tôi đã được lãnh đạo sắp xếp một nhiệm vụ đi công tác.

Lúc đi về đến cửa , thấy một chiếc taxi dừng ở đó. Bóng dáng quen thuộc từ trong xe đi xuống trước, không bao lâu hắn mở cửa xe phía , ôm một đứa bé , trên mặt chất đầy ý cười dịu dàng.

Tôi và hắn yêu nhau , mẹ hắn thường xuyên thúc giục chúng tôi kết . Đương nhiên nguyên nhân đằng chuyện là mẹ hắn bế cháu trai. Mà Trần Ngộ luôn không kiên nhẫn nói: “Có thì phải chịu trách nhiệm, thoải mái thêm vài nữa.”

Bây lại động tác thành thạo khi hắn ôm đứa nhỏ, nụ cười chân thành không lừa được trên mặt hắn, tôi bỗng nhiên hiểu rõ tất cả. Không phải hắn không , mà là vì tôi không phải hắn thích mà thôi, nếu đổi lại là Hạ Thanh, hắn sẽ ước gì được sớm kết sinh với chị ta rồi.

5  

“Lam Lam!” Hạ Thanh thấy tôi, cười vẫy tay chào hỏi tôi.

Trên mặt tôi hiện lên một nụ cười giả tạo bước đến, Trần Ngộ lại hơi nhíu mày: “Không phải anh em nói hôm nay tan về sớm một nấu cơm sao?”

Tôi lấy điện thoại di động thoáng qua, đúng là lúc giữa trưa Trần Ngộ đã tôi. Hắn : “Em yêu, buổi tối em về nấu cơm sớm một , Hạ Thanh nói cô ấy thèm sườn chua ngọt em đã lâu, buổi tối chúng ta mời cô ấy ăn cơm ở .]

Xem xong , tôi nhịn không được cười khẽ một tiếng, đó liền giải thích: “Xin lỗi, công việc bận quá không chú ý xem điện thoại.”

Chân mày Trần Ngộ nhíu càng sâu.

Tôi tiếp tục cười nói: “Tôi đã lâu không tự mình xuống bếp cơm, bên cạnh có hàng món sườn xào chua ngọt hương vị đặc biệt ngon, mấy có thể qua bên kia ăn. Đúng rồi, sáng mai tôi phải đi công tác, bây về thu dọn đồ, buổi tối phải về công tăng ca đến khuya, tôi sẽ không về .”

Tôi nói đi vào trong, Trần Ngộ kéo cánh tay tôi lại.

“Buổi tối em không về ở, em ở đâu?” Trần Ngộ hỏi tôi.

Ánh mắt Hạ Thanh chằm chằm động tác Trần Ngộ, trong mắt tuy có cười, nhưng vẫn hàm chứa một thâm ý.

Tôi cười: “Em xong phải ba bốn sáng, qua đêm ở công là được.”

Lúc nói chuyện, tôi rút cánh tay khỏi tay Trần Ngộ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương