Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

Không ngờ, sau khi cùng tổ phụ trò chuyện rất lâu trong thư phòng, ông lại đưa cả đứa con riêng về phủ.

Từ đó, bá mẫu thường xuyên đến đứng ngoài viện tổ mẫu, mỗi lần đứng là cả một canh giờ.

Bà khóc đến nức nở, hy vọng tổ mẫu sẽ ra mặt, đuổi người thiếp kia đi.

Nhưng lần nào cũng thất vọng quay về.

Mẫu thân cũng chạy đến viện ta than vãn:

“Mãn nhi, tổ mẫu con thương con nhất, đến hai ca ca cũng không bằng.”

Bà nhìn về phía viện tổ mẫu, đẩy nhẹ ta một cái:

“Đi khuyên tổ mẫu con đi, cứ thế này mãi, thanh danh trăm năm của nhà họ Hạ cũng sẽ bị hủy hoại mất!”

Dĩ nhiên ta không đi, tổ mẫu đã sớm không còn trong phủ, khuyên lơn có ích gì?

“Chi bằng mẫu thân để tâm đến phụ thân đi, kẻo lại bước theo vết xe đổ của bá phụ…”

Mẫu thân quả thật lo cha ta cũng sẽ đưa về một thiếp thất hèn mọn, khiến gia đình rối loạn.

Bà liền “khai mặt” cho đại nha hoàn thân cận, đưa vào phòng cha ta.

Nhưng bà không biết, nha hoàn đó sớm đã tư tình cùng nhị ca, chỉ đợi ngày ca ca thành thân.

Còn ta thì sao? Ta đang mê mẩn đọc thủ bút tổ mẫu để lại.

Đó là bản thiết kế một con thuyền buồm, dài bốn mươi lăm trượng, rộng hai mươi trượng, chín cột buồm mười hai cánh buồm, có thể chở ngàn người!

Một con chiến thuyền đồ sộ đến mức nào!

Ta lập tức sai Giang gia gia tìm thợ giỏi, bất kể tốn bao nhiêu, cũng phải dựng nên được con thuyền ấy.

Biết đâu một ngày nào đó, khi bức tường thành Kinh đô không thể giam nổi ta, con thuyền ấy sẽ chở ta vượt sóng đi xa.

Để ta, thay tổ mẫu, được nhìn thấy khung cảnh hải thiên mà bà cả đời không kịp ngắm.

Vì chuyện của bá phụ, tổ phụ cuối cùng cũng chịu mất mặt đi đến viện tổ mẫu, đứng trước cánh cửa đóng chặt, nói rất nhiều.

Nhưng bên trong vẫn không ai đáp lời.

Tựa như ông đã hiểu ra, mình chẳng làm gì được tổ mẫu, nên bắt đầu đổ giận sang ta.

“Mãn nhi đã đến tuổi cài trâm, nên luận chuyện hôn sự. Nàng đã không quản, thì để ta, người làm tổ phụ, quản thay vậy!”

Ông vào cung diện thánh, kể tội ta lỗ mãng vô lễ, không chịu dạy dỗ, xin ban cho một ma ma dạy lễ nghi nghiêm khắc nhất.

Nghe đồn, vị ma ma này đến cả cung nữ khó trị trong cung cũng dạy được.

Rõ ràng là giận cá chém thớt, đem lửa giận với tổ mẫu trút lên ta.

Ông nghĩ ta sẽ chạy đến tổ mẫu khóc lóc cầu xin, để bà phải đến xin ông.

Nực cười, chỉ là một ma ma dạy lễ thôi mà!

Bà ta bảo ta chép mười lần “Nữ giới”, “Nữ huấn”, ta liền cười đưa giấy bút:

“Ma ma đã dạy ta, tất phải làm gương. Hay là cùng chép với nhau?”

Bà ta bắt ta quỳ trên hạt gạo, đội chén nước đầy trong một canh giờ, ta quỳ rất vững, lại còn lôi bà ta theo:

“Uy nghiêm hoàng gia không thể mạo phạm, ma ma nếu không làm được, sao dạy nổi ta?”

Bà ta giơ thước định đánh, Bạch mụ mụ và Giang gia gia lập tức chắn trước mặt ta.

Bạch mụ mụ lạnh giọng:

“Tiểu thư nhà ta là kim chi ngọc diệp, nếu bị đánh hỏng, ma ma gánh nổi không?”

Dù tổ phụ đích thân ép, họ vẫn không lùi một bước.

Qua vài phen đối đầu, vị ma ma già nua cuối cùng đành bại trận, dâng thư xin từ chức.

Tổ phụ giận dữ quát lớn:

“Không nên để tổ mẫu nuôi dạy ngươi, suốt ngày đọc mấy thứ sách vô dụng, biến ngươi thành đứa bất kham!

Phu là cương của thê, nữ nhân nên an phận thủ thường, ở nhà thêu hoa dạy con mới đúng!”

Ta lập tức phản bác:

“Không cho nữ tử đọc sách, chẳng qua là sợ chúng ta mở rộng tầm nhìn, không chịu bị các người áp bức, bóc lột!”

“Các người chỉ sợ nữ tử phản kháng, có ý thức tự chủ mà thôi!”

Tổ phụ giận đến tím mặt, lập tức định thân cho ta một mối “hôn sự tốt”.

Tùy chỉnh
Danh sách chương