Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 9

Vừa mới về đến phủ, tin ta bị Trưởng công chúa triệu gấp còn chưa truyền xong, Bạch mụ mụ đã dẫn người rầm rộ xông vào.

“Tiểu thư Mãn Nhi thể trạng yếu, sao chịu nổi chuyện giày vò như vậy chứ!”

Bà chỉ huy các nha hoàn khiêng vào nào là giường trạm trổ, lò hương.

Chưa đầy nửa canh giờ, trong phòng đã ngập tràn mùi thơm mê người.

Gà tám vị hầm đến mềm rục, thịt chân giò thái mỏng như cánh ve, cam nhồi cua vàng óng ánh lớp gạch cua trên mặt.

Ta ngậm thìa bạc cười trộm — đãi ngộ này, e rằng còn hơn cả yến thọ của tổ phụ.

“Mụ mụ à,” ta xoa xoa cái bụng tròn vo, lăn lộn trên giường gấm.

“Cứ ăn thế này, e rằng ra cổng cũng phải nghiêng người.”

Bạch mụ mụ dịu dàng xoa đầu ta, lại đưa thêm mấy khối sữa đông.

“Đêm đến đói bụng thì khổ.”

Nửa đêm ta bị đánh thức, mép còn vương vụn sữa đông.

Tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng, vừa bước qua ngưỡng cửa, liền gặp ánh mắt giận dữ của cả nhà.

Tổ phụ quát ta quỳ xuống.

“Ngươi có biết, Trưởng công chúa đã vào cung tố lão phu trị gia bất nghiêm, lão phu phải quỳ trong ngự thư phòng suốt một canh giờ!”

“Bệ hạ còn cách chức cha ngươi, bắt hắn về nhà tự kiểm điểm dạy con không nghiêm!”

Thiếp thất của tổ phụ, nay đã thành Liễu di nương, dịu dàng xoa lưng ông, nhẹ giọng khuyên:

“Lão gia đừng tức giận mà hại đến thân thể.”

Rồi nàng quay đầu cười với ta:

“Phu nhân không đến sao? Giờ thế này rồi, sao còn giận dỗi. Tiểu thư gây họa lớn thế kia, chẳng lẽ muốn cả phủ Quốc công bị liên lụy?”

Những người khác liền phụ họa, mẫu thân ta thì mắng thẳng:

“Đồ sao chổi!”

“Đại ca ngươi vừa gửi văn thư thăng chức lên Lại bộ, nhị ca thì chuẩn bị vào Kim Ngô Vệ…”

“Nếu tiền đồ của họ bị ngươi làm hỏng, xem ta có đánh gãy chân ngươi không!”

Ban đầu ta vẫn quỳ, dù sao cũng hưởng vinh hoa từ phủ Quốc công.

Nhưng lúc này, trong mắt bọn họ chỉ có tiền đồ của mình, chẳng còn chút thân tình nào.

Ta từ từ đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt thân nhân.

“Vậy các người muốn sao đây?”

Tổ phụ đập chén trà dưới chân ta, ta hơi nghiêng người tránh, mảnh sứ vỡ tung tóe.

Ông không ngờ ta lại tránh, càng giận dữ hơn.

“Đi tìm tổ mẫu ngươi, bảo bà ấy đem toàn bộ cửa hàng Đông Thị dâng cho phủ công chúa! Rồi dẫn ngươi tới phủ đó quỳ lạy tạ tội!”

Ta lắc đầu, dứt khoát từ chối.

“Không đi!”

Đêm đen như mực, tổ phụ giận đến cực điểm, túm lấy cổ tay ta, lực mạnh đến suýt nghiền nát xương.

“Đi! Đi tìm tổ mẫu ngươi! Chuyện hôm nay, không có một cái kết thì đừng hòng xong!”

Ông hạ lệnh một tiếng, cả phủ náo động.

Bá phụ cầm lồng đèn đi trước mở đường, phụ thân mặt mày âm trầm theo sau.

Mẫu thân chỉ lo lắng hai huynh đệ, chẳng đoái hoài gì khác.

Liễu di nương thì dắt theo vài nha hoàn tâm phúc, vẻ mặt như đang xem kịch hay.

Chỉ có bá mẫu không tới, nghe đâu hai hôm trước, vì bị tiểu thiếp của bá phụ chọc giận nên phát bệnh rồi…

Một đoàn người hùng hổ băng qua hành lang, làm lũ chim đậu ban đêm bay toán loạn.

Lần này, Bạch mụ mụ không ngăn cản. Chẳng rõ từ khi nào bà đã đứng sau lưng ta, tay thu lại trong tay áo, ánh mắt ánh lên tia chế giễu.

Tổ phụ đạp mạnh cửa viện tổ mẫu, cánh cửa gỗ lim đập vào tường, vang lên một tiếng “rầm” nặng nề.

“Thẩm Như Hà! Ra đây cho ta!”

Đáp lại ông chỉ là cơn gió đêm lướt qua hành lang.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa, rọi khắp gian phòng tĩnh mịch.

Gia nhân luống cuống thắp đèn dầu, ánh lửa lấp lóa dần chiếu sáng nội thất.

Bàn trang điểm gỗ tử đàn, lư hương ngọc bích, bình phong thêu “tuế hàn tam hữu”…

Mọi thứ đều y như lúc tổ mẫu còn đó.

Ngay cả chiếc trâm phượng mạ vàng trên hộp trang sức cũng vẫn nằm yên, tựa như chủ nhân chỉ vừa mới rời đi.

Tổ phụ nhặt trâm lên ngắm đi ngắm lại, ánh mắt dần dâng lên nét bối rối.

Chiếc trâm này là ông đặc biệt thuê thợ miền Giang Nam chế tác, tổ mẫu chưa từng rời khỏi người.

Liễu di nương chen lên phía trước, cất giọng thỏ thẻ:

“Phu nhân, Quốc công gia đích thân đến tìm người rồi đó.”

Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “đích thân”,

“Vợ chồng nào chẳng có lúc giận dỗi, người cứ cúi đầu xin lỗi là xong thôi!”

Nói rồi nước mắt cũng trào ra.

“Nếu phu nhân thật sự không thể dung chứa thiếp thân… Quốc công gia, vậy để thiếp thân đi! Thiếp thân dọn đồ rời phủ, không để người ngứa mắt nữa!”

Chiêu này xưa nay luôn hiệu nghiệm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương