Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Đây là lần thứ hai Trần Lâm giục tôi hộ đứng tên tôi hôn nhân.
Có lẽ lần anh ta còn năn nỉ tử tế nên tôi không đồng ý; lần này thái độ cứng rắn hẳn:
“Trương Duệ, phải nhà. Mình không kham nổi hai khoản vay. Chính món nợ đó khiến ta thắt lưng buộc bụng. Mấy hôm sinh nhật mẹ anh, anh còn chẳng gom nổi một phong bao kha khá.”
Đúng là hôm sinh nhật mẹ chồng, Trần Lâm gửi lì xì 88 tệ. liên quan tới tôi?
gốc lãi hộ kia mỗi 2.500 tệ; tôi bảy , tôi tự trả .
Tôi ngẩng lên:
“Trần Lâm, anh đã ra xu nào trả khoản vay ấy ? Cuộc sống khó khăn anh thật sự do hộ tôi gây ra à?”
Anh ta nghẹn họng chịu cuộc:
“Đúng là anh giúp trả, anh lo chi tiêu chung. ta còn gái phải nuôi, thứ cũng cần . Nhà đó cho hơn một , vẫn phải bù lỗ hằng . Mình đâu thiếu chỗ ở, giữ gánh nặng ấy? sớm một ngày, nhẹ lưng một ngày – thấy ?”
Tôi biết tỏng đây là “kịch bản” anh ta bàn với mẹ. Từ khi cưới, đã nhòm ngó hộ tôi, là kia diễn quá giỏi nên tôi không nhận ra. còn đợi tôi sinh xong, tưởng tôi đã “cột chặt” mới bắt đầu lộ mặt thật.
02
Tôi và Trần Lâm quen nhau qua mai mối năm hai mươi sáu tuổi. Anh ta có quan điểm sống khá hợp, ngoại hình cũng vừa mắt nên ba theo đuổi là tôi gật đầu thử tìm hiểu. Hơn hai năm sau, thấy mọi thứ ổn, mà ở Vân Thành sính lễ cần 11.000 tệ, hai bên mẹ hỗ trợ sẵn nhà và xe, tôi kết hôn.
Cha mẹ chồng lúc mới gặp luôn niềm nở, chẳng hề khó dễ nàng dâu.
Sau cưới, mẹ chồng giục sinh , còn xởi lởi hứa sẽ lo nhà trong mấy tôi sinh, nếu Trần Lâm túng thì trả thay. Để tỏ thành ý bà còn chuyển thẳng cho tôi 10.000.
tôi vốn cũng muốn có sớm. Năm thứ hai kết hôn, kế hoạch bầu bí đưa vào lịch.
sau khi gái Nguyệt Nguyệt chào đời, nhà trở mặt chóng vánh. Tôi mới ở cữ xong, mẹ chồng đã xúi Trần Lâm khuyên tôi nhà. Anh ta ngấm ngầm đủ trò, đổ hết lỗi cho mẹ mình:
“Vợ à, chắc mẹ anh không tới bé …”
Lý do? Bà bị “cao huyết áp nặng, phải tĩnh dưỡng”. Tôi nhớ rõ lúc mang bầu, mẹ chồng vẫn vác bao gạo 30 kg leo sáu tầng không thở gấp, nghi ngờ lời anh ta .
03
Vấn đề phải giải : “Nếu mẹ anh không bé, còn nửa thai sản. Tìm bảo mẫu gấp kiểu ?”
Trần Lâm nhăn nhó: “ bảo mẫu ít nhất 5–6 mỗi , ta không đủ.”
Anh ta 8 , tôi 7 , anh ta còn phải trả 3 nợ nhà anh. bảo mẫu xong coi như sạch bách hai đứa.
Tôi sực nghĩ: liệu anh ta muốn tôi việc ở nhà? Quả nhiên:
“Hay tạm , đợi vào mẫu giáo rồi hẵng đi ?”
Tôi nổi đóa: “Sao không phải anh ? khi sinh, cả nhà anh vỗ ngực hứa sẽ lo. Giờ sinh xong liền lật lọng?”
tôi cãi vã to. Nghe tin, mẹ chồng lại “khỏe” , gọi điện bảo là Trần Lâm hiểu lầm.
dừng lại: hai ngày sau Trần Lâm đề nghị trả ‘phí vất vả’ 5.000 tệ/ cho mẹ chồng nếu bà sang – số anh sẽ tự lo, tôi trả chi tiêu thường nhật.
Tôi hỏi: “Anh nghĩ tôi còn phải đội ơn mẹ anh, tan còn pha trà bưng nước cảm tạ?”
Anh ta nghiêm giọng: “Bây giờ chính mình cần mẹ. đòi vào trung tâm hậu sản 30.000 tệ mẹ cũng không nói mà.”
Tôi nghẹn cười: hậu sản do gia đình tôi chi, mẹ anh đâu xu nào?
04
Tôi đem chuyện kể với ba mẹ. Mẹ đoán: hoặc bà thông gia tiếc công nên tìm cớ rút lui, hoặc từ đầu hứa để giục sinh cho nhanh.
Tính đi tính lại, bảo mẫu còn dễ thở hơn sống chung với mẹ chồng suốt ngày chì chiết. Rất may cô tôi vừa hưu, rảnh rỗi, chịu bé với 4.000. Tôi chốt .
Thế là mẹ chồng vội vã xuất hiện, tuyên “không cần bảo mẫu”. Tôi mời luôn ba mẹ tới dự cuộc họp.
Mẹ tôi phản pháo: “Bệnh viện dặn bà không thức khuya, sao ? Rồi gái tôi tan còn phải hầu cả bà chắc?”
Cuối cùng thống nhất: hai bên nội ngoại mỗi nhà góp 1.000, vợ chồng tôi 2.000 bảo mẫu. Mẹ chồng miễn cưỡng đồng ý – vì nếu không, mẹ tôi sẽ ra 2.000 đổi lại cho theo ngoại.