Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Tôi Chỉ Muốn Xin Lỗi Chứ Không Muốn Hại Sếp Lên Bờ Xuống Ruộng

Ông sếp lạnh lùng ba ngày hai lần, đều là nhờ tôi ban tặng.

Lần đầu tôi lùi xe không thèm nhìn gương, hất văng luôn sếp.

Xe cứu rú còi inh ỏi chạy .

Lần hai sếp xuất , tôi xách xô cải xoăn xin lỗi.

Kết quả ổng dị ứng cải xoăn.

Xe cứu lại rú còi inh ỏi nữa.

Sau cùng tôi thăm, lại vô tình ngồi đè cánh đang cắm kim truyền của ổng.

Sếp gần như muốn khóc:

“Muốn giết tôi thì cứ thẳng đi…”

Tôi còn đang định xin ổng đừng sa thải tôi.

Thì liếc thấy xương quai xanh của ổng có xăm cây nấm xấu xí tôi từng vẽ.

1

Tôi hất văng sếp luôn.

Theo nghĩa đen .

Đêm mưa còn to hơn mưa hôm Như Bình đi đòi tiền, hay hôm nắng gắt mức bọ cạp múa ba lê.

Tôi tăng ca khuya, đầu óc quay cuồng.

Lúc lùi xe, thấy bóng đen mờ mờ to đùng màn hình camera lùi tưởng là bảng quảng cáo.

Đạp ga vèo.

bóng đen vẽ đường parabol đẹp mắt cắm vô bụi cây xanh.

“Rầm” tiếng nặng nề, là tiếng hét xé màn đêm.

“Á —— đệt ——”

Tôi hít ngược hơi lạnh, trong bụng kêu “ đời, trúng !”.

Vội nhảy xuống xe kiểm tra.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi tưởng là bảng quảng cáo ai ngờ là …”

lồm cồm bò dậy từ bụi cây, ôm eo đứng không vững.

Tôi mới nhìn rõ —— là sếp tôi.

Trong lòng lạnh buốt, còn lắp bắp.

“C-c-c-… cậu… cậu chủ… lại là anh…”

Sếp nhìn tôi từ cao, gương điển trai nhăn nhúm vì đau.

“Lâm Vãn Vãn? —— ——”

Ổng định chửi tôi.

Nhưng cố nuốt xuống.

Mưa lớn ướt sũng áo sơ mi trắng sếp, dính sát vô , mờ mờ thấy cả cơ bắp.

Tôi vội kiễng chân, giơ dù che đầu ổng.

“Ờm… nửa đêm mưa gió thế này… sếp đứng sau xe tôi thế?”

“Còn ? Đợi tài xế đón !”

“Xin lỗi xin lỗi… tôi… tôi tôi… tôi đưa anh đi ngay.”

Vừa vừa định đỡ ổng.

Vừa chạm vô ổng thì ổng hét thảm thiết.

“Á —— đau đau đau —— đừng vào tôi!”

Tôi giật mình tại chỗ, buông luống cuống:

vậy?”

Sếp nghiến răng:

“Bà nội tôi gãy xương !”

2

Xe cứu rú còi inh ỏi chạy .

Nhân viên y tế đỡ sếp tôi cáng.

“Lâm Vãn Vãn,” sếp tôi tôi bằng ngón dính đầy bùn đất, “thưởng Tết năm nay của …”

Tiếng còi xe cứu át luôn câu sau.

Nhưng tôi đọc khẩu hình hiểu —— trừ sạch.

Hu hu hu.

3

Sếp nằm ba ngày.

Về công ty việc lại, trán dán băng gạc, bó bột.

Đi ngang bàn tôi còn liếc tôi đầy sát khí.

Tôi rụt cổ, ngoài giả vờ bình tĩnh trong lòng hoảng muốn xỉu.

“Vãn Vãn, em sếp bị không?” Chị Hồng hỏi tôi.

Tôi lắc đầu như lắc chuông:

“Không , em , hơ hơ hơ.”

“Nghe ,” chị Hồng ghé sát lại hạ giọng, “nghe sếp bị xe , tài xế gây tai nạn bỏ trốn, giờ còn chưa bắt .”

?

Tin đồn sai lệch ghê vậy trời?

“Ah ha, thế thì xui ghê ha, haha, hahaha.”

“Ê, ai xui còn chưa chắc .”

“Em mới vô công ty nên không , sếp nhỏ nhà mình nổi tiếng thù dai ghê lắm.”

trúng ổng thì tốt nhất đừng để ổng bắt , bắt đời.”

Lưng tôi túa mồ hôi lạnh.

Chị Hồng tặc lưỡi:

may không , đẹp trai vầy để lại sẹo thì uổng quá, đúng không Vãn Vãn?”

“Ừ ừ ừ.”

Miệng tôi hùa theo, trong lòng thì đang tính coi phải xin lỗi với sếp kiểu .

— Tôi sợ ổng để bụng đuổi việc tôi.

Thời buổi này kiếm việc không dễ.

Học thạc sĩ tôi thi công chức rớt, thi tiếp tiến sĩ rớt.

Là nhờ thầy giới thiệu tôi mới vô Tập đoàn nhà họ Cố.

Cố Vũ không là sếp tôi, còn là sư huynh cùng thầy.

Dù không thân nhưng coi như quen cũ.

Có quan hệ này, tôi dày nhận sai xin lỗi chắc giữ việc ha?

, quyết vậy đi.

Nghĩ tôi đứng dậy, hít sâu hơi bước về hướng phòng tổng giám đốc.

Mới đi hai bước thì khựng lại ——

Xin lỗi không đi thì kỳ.

Thế là tôi lại quay đi về hướng thang máy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương