Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tình cờ bắt gặp anh trai đang tắm, tôi đột nhiên nghe thấy lòng của anh ấy.

【Chậc, không ngoan , muốn ăn mất cho rồi.】

【Thôi kệ, vẫn nên nuôi lớn thêm nữa.】

【Thấy hơi khó chịu rồi đấy… Tối nay chắc không nổi, phải lén hôn một giải thèm được.】

Tôi: Hả???

1

Cửa phòng tắm khép hờ.

Tôi vô tình xông vào, mặt với ánh mắt của Trần Dịch.

Ánh mắt anh trầm xuống, mang vẻ dữ tợn.

Tôi sững, còn chưa kịp quay bỏ chạy thì đột nhiên nghe thấy lòng của anh.

【Chậc, không ngoan , muốn ăn cho rồi.】

Tôi ngẩn , trân tại chỗ.

Trần Dịch ghét nhất là mấy vật lông lá cơ mà, anh nuôi từ bao giờ?

【Thôi kệ, nuôi lớn thêm một rồi tính.】

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đoán chắc ấy đang được nuôi ở ký túc xá của anh.

【Khó chịu … Tối nay cũng không nổi, phải lén hôn một giải thèm được.】

Tôi: Hả???

Lén hôn giải thèm á?

Tôi hoàn toàn không hiểu hết, mà còn chấn động mạnh nữa.

Trần Dịch nhướng , giọng đầy mỉa mai:

“Không đi à? Hay là muốn vào xem cho đã?”

Mặt tôi lập tức nóng bừng, vội vàng bỏ chạy.

Anh ấy… sao lại có thể nói ra mấy lời như vậy được chứ…

2

Tối đến, Trần Dịch như không có chuyện xảy ra, dựa vào khung cửa nhìn tôi, mặt đầy khó chịu.

“Tiểu thư à, có cần anh trai mời em ra ăn cơm bằng kiệu tám khiêng không?”

Tôi hoảng hốt bật dậy, va vào ghế khiến bắp chân nhói, nước mắt suýt rơi ra.

Giọng tôi cũng run lên:

“Em… em xin lỗi, em ra ngay…”

Trần Dịch nhíu , ngồi xổm xuống, thô bạo nắm lấy chân tôi.

Giọng nói chẳng hề che giấu sự ghét bỏ:

“Ngốc đi được.”

Tôi sắp khóc đến nơi, cuống cuồng muốn rút chân về.

“Đừng cử động.”

“Em tự làm được mà…”

“Em tưởng anh muốn lo cho em chắc? Cũng chỉ vì nể mặt ba anh thôi.”

Anh ấy hung dữ thật.

Tôi rụt cổ lại, không dám cãi nữa.

Chỉ mặc anh vén ống quần lên, lòng bàn tay tôi căng thẳng đến toát mồ hôi.

Cho đến

【Sao lại tím cả lên thế rồi… bảo bối chắc lắm.】

Anh ngẩng đầu liếc tôi một , ánh mắt hung dữ, nhưng những tôi nghe được lại là:

【Bảo bối chắc đến sắp khóc rồi… Ước anh có thể chịu thay em.】

Tôi có nên nói là tôi không , mà chỉ là anh dọa khóc không?

Nghĩ ngợi một lúc, tôi nhỏ giọng nói:

“Thật ra em không đâu…”

Trần Dịch lườm tôi một :

“Anh hỏi em à?”

Tôi: “… Hả?”

3

Anh ấy bôi thuốc xong liền bỏ đi.

Biệt thự nhà họ Trần rất lớn, từ phòng tôi đi ra phòng ăn phải băng qua một đoạn hành lang khá xa.

Có lẽ thấy tôi không đi , Trần Dịch quay lại.

Anh nhìn đôi chân ngắn của tôi chạy từng bước nhỏ, sắc mặt không vui, giọng nói châm chọc:

“Chỉ va một mà đi cà nhắc rồi à?”

Tôi hoảng đến nỗi loạng choạng suýt ngã.

, bảo bối đáng thương , thật muốn bế thẳng em ấy đến phòng ăn !】

【Sao em ấy chưa mở miệng nhờ mình vậy? Hôm nay mình đã nói với em ấy nhiều thế mà bảo bối vẫn không cảm nhận được sự thân thiện của mình sao, .】

Tôi sốc đến mức suýt ngã sõng soài dưới sàn.

Đây chắc chắn là “thân thiện” hiểu lầm thảm nhất lịch sử.

Tôi lấy hết can đảm, mở lời:

“Anh… anh ơi, chân em , anh giúp em được không?”

Trần Dịch tặc lưỡi một đầy khó chịu:

“Phiền phức thật.”

Nhưng ngay sau lại bước lên, bế bổng tôi lên eo.

Anh lạnh giọng nói:

“Anh chẳng muốn vào em đâu, tự mà bám cho chặt.”

Thế nhưng, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, trong đầu tôi lập tức vang lên hét như sấm dậy:

【A a a a a a a a a bảo bối ôm mình rồi! Bảo bối chủ động ôm mình rồi! Mình ngay mà, em ấy nhất định rất rất yêu mình!】

【Mai cầu hôn nhé! Nhưng không em thích nhẫn ta?】

【Thôi thì chọn hết vậy!】

Mặt anh vẫn đầy vẻ chán ghét như thể muốn vứt tôi xuống cầu thang bất cứ lúc .

Tôi nghi ngờ bản thân chắc chắn đã sợ Trần Dịch đến mức hoang tưởng rồi…

4

Ăn xong bữa tối mà tôi cứ thấp thỏm không yên.

Đến tối, hiếm hoi lắm tôi mất .

Trong đầu toàn là những hình ảnh không tiện phát sóng về Trần Dịch, nghĩ mãi không xua đi được.

Ba tháng trước, mẹ tôi tái hôn với ba của Trần Dịch, rồi đưa tôi chuyển vào nhà họ Trần sống cùng.

Từ lần đầu gặp mặt, anh ấy đã chẳng hề cho tôi sắc mặt dễ chịu.

Hai chữ “ghét em” gần như được anh khắc thẳng lên mặt.

Tôi với Trần Dịch, có lẽ chính là quan hệ “mèo vờn chuột”.

Anh sinh ra khắc chế tôi.

Trước đi hưởng tuần trăng mật, mẹ tôi và ba anh dặn đi dặn lại, bảo tôi tránh xa Trần Dịch ra giữ mạng.

Kết quả, ngày đầu tiên họ đi, tôi đã gây ra trò hề như vậy rồi.

Tôi xấu hổ đến muốn , vùi chặt mặt vào chăn.

Bên ngoài bỗng vang lên bước chân.

Cửa phòng ai khẽ đẩy ra.

Tôi phản xạ nhắm mắt lại, không dám nhúc nhích.

Cho đến tấm chăn phủ trên mặt ta nhẹ nhàng kéo xuống.

Có thứ lướt qua giữa chân tôi, dọc má trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở môi.

Cảm giác ấm nóng, khẽ cọ, mang tê dại ngưa ngứa.

Ngay lúc ấy, giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu tôi.

【Bảo bối ngay cả cũng đáng yêu thế à?】

【Hôm nay mà không chảy nước miếng nha, giỏi đi thôi~】

Tôi chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

Sao anh ta cả chuyện nữa chứ?!

Trời ơi, mất mặt đến mất…

5

【Tay bảo bối mềm mềm, tròn tròn, chắc nắm vào sẽ rất thích!】

【Bảo bối mềm mại lại thơm, chỉ muốn cọ cọ, muốn ôm một ~】

【Ngay cả sợi tóc cũng đẹp thế , quả nhiên là báu vật của anh.】

Ngay giây tiếp , giọng nói ấy đột nhiên im bặt.

Tôi thở phào một hơi.

Ở đây lâu như vậy, cuối cùng anh cũng chịu đi rồi sao.

Nhưng rồi, trên môi tôi chợt truyền đến một cảm giác lạ lùng.

Ấm áp.

Ẩm ướt.

Giống như một nụ hôn khẽ , nhẹ như chuồn chuồn đậu nước.

Toàn thân tôi căng cứng, đầu óc như nổ tung.

【He he he, môi bảo bối vẫn ngọt như mọi .】

nhỏ bao giờ lớn đây, bao giờ anh ăn được đây hả? Anh trai đợi mệt rồi đấy.】

……

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Chỉ còn một ý nghĩ đang gào thét trong đầu:

Hình như tôi vừa phát hiện ra một bí mật kinh khủng…

nhỏ mà Trần Dịch “nuôi”, tám chín phần là… chỉ tôi???

Đừng nói là tôi đang nghĩ đúng nha… chuyện sức vô lý rồi !

6

Sáng hôm sau, vừa mở cửa ra đã mặt Trần Dịch.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.

“Anh… anh ơi, chào buổi sáng…”

“Ừ. Mau xuống ăn sáng đi.”

Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường.

Ngay sau , tôi lại nghe thấy lòng của anh.

【Mắt bảo bối đỏ hoe, dáng vẻ ngái thật đáng yêu đi mất!】

【A~ hối hận ghê, đêm qua sao không hôn thêm vài nữa chứ!】

Tôi ngẩn , ngước mắt lên thì ngay ánh nhìn đen láy như mực của anh.

Anh đột ngột tiến lại gần, giơ tay ép tôi vào tường.

Chân nhướn cao, nụ cười mờ ám nở ra nơi khóe môi.

“Sao thế, phải anh bế chịu xuống à?”

Cứu tôi với… sao mỗi câu của anh đều khiến tôi loạn nhịp tim thế

Anh cau :

“Yếu đuối.”

Rồi bất thình lình nhấc bổng tôi lên.

Tôi hoảng loạn, tay nắm chặt lấy áo anh, mặt đỏ bừng vùi vào cổ anh.

【Chân bảo bối cứ đi chậm chậm thế thì tốt mấy, ngày anh cũng được bế em xuống lầu!】

【Ngày cũng được ôm, được hôn, được cưng nựng, anh chính là đàn ông hạnh phúc nhất thế giới !】

Tôi nhắm tịt mắt lại, xấu hổ đến không thở nổi.

Đúng là…

Đàn ông toàn “miệng thì một đằng, lòng lại mấy nẻo” sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương