Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đủ tiền sính lễ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi có thể nghèo, nhưng không thể để người con đó chịu khổ .
Cô ấy điều kiện tốt như vậy, muốn tìm trai nhà giàu hay công tử đều dễ, thế mà lại chọn tôi — đó là phúc của tôi, tôi không thể phụ cô ấy được.
Nhờ nước lên thuyền cũng lên, dưới sự giúp đỡ của cha cô, tôi thức thoát thân phận hợp đồng, trở thành nhân viên biên chế, có được “chén cơm sắt” nhà nước trong mơ.
Bố cô dù không ưa hoàn cảnh gia đình tôi, nhưng lại đánh giá cao bản thân tôi,
thậm chí còn gợi ý — muốn tôi làm con rể ở rể.
Tôi vốn chẳng có bản lĩnh “ăn mềm nói cứng” như gã khác, nghĩ đi nghĩ lại, đã cắt đứt với gia đình rồi, thì làm rể cũng chẳng sao cả.
Tôi đùa với cô:
“Lấy em chắc giúp anh rút ngắn hai mươi năm phấn đấu đấy.”
Cô bật cười:
“Chỉ hai mươi năm ?
Nhà em thế này ít nhất cũng ba mươi năm đó!”
Nhưng tôi đã lầm.
Khi tôi tận hưởng cuộc sống mới, thì quên mất — anh trai tôi, Từ Kiện, vẫn là gai chưa nhổ được.
Từ nhỏ, anh luôn được nuông chiều, lúc nào cũng vênh váo trong nhà.
Khi tôi thi đậu đại học, anh còn ghen đến phát điên, thì sao có thể chịu nổi chuyện tôi kiếm tiền, cưới vợ, sống hạnh phúc được?
Một , anh moi được từ miệng mẹ tôi địa chỉ nơi tôi làm việc, rồi xông thẳng đến công ty.
Bên ngoài ồn ào náo loạn, tôi mở cửa ra thì Từ Kiện bị vài người giữ lại, vừa gào tên tôi, vừa đòi gặp “lãnh đạo của mày”.
Tôi thở phào — bởi vì người lãnh đạo cao nhất nay là tôi.
Đúng đó, cấp trên đều đi học bồi dưỡng, chỉ còn tôi ở lại quản lý.
Từ Kiện vừa chửi vừa giãy giụa, chỉ tay vào mặt tôi mà hét loạn:
“Từ Khang, đồ khốn nạn!
Nuôi mày lớn thế này hóa ra uổng công!
ba mẹ bệnh, mày không thèm đưa tiền, không thèm về, mày tưởng làm ở là ghê gớm ?
Tao phải hỏi lãnh đạo của mày xem, có dám dùng loại người bất nhân bất hiếu như mày không!”
Tôi chẳng thèm đôi co, chỉ gọi bảo vệ đến — mời anh ra ngoài.
Khi bị kéo đi, anh còn gào mắng tục tĩu, thậm chí chửi luôn cả mẹ tôi.
Tôi cười lạnh — chẳng phải cũng là mẹ của sao?
Dù đó lãnh đạo không có mặt, nhưng chuyện ầm ĩ video giám sát vẫn truyền đi khắp công ty.
Ba ngày sau, sếp gọi tôi vào phòng, nói bóng gió rằng vụ việc gia đình tôi gây rối nơi làm việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh cá nhân tập thể.
“ là doanh nghiệp nhà nước, không phải công ty tư nhân.
chuyện này lan ra ngoài, người sẽ nghĩ sao?”
May mắn thay, sếp không trách nặng, chỉ hỏi tôi có muốn xin nghỉ một thời gian để giải quyết việc nhà hay không.
Tôi nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Công ty vì bảo vệ tôi, đưa Từ Kiện vào danh sách đen, tất cả bảo vệ đều nhớ mặt .
Từ đó, chỉ cần bén mảng tới cổng, sẽ lập tức bị mời đi.
Lâu dần, cũng hết dám quậy, biến mất một cách khó hiểu, không biết ẩn nấp ở đâu nữa.
9
Sau khi báo với , tôi bắt kế hoạch phản công của .
Tôi gọi mẹ, nói rằng vì anh trai đến công ty làm loạn, tôi đã bị đuổi việc, đến ngay cả một ngàn tiền phụng dưỡng mỗi tháng cũng không có để gửi, đành nợ lại.
Tôi còn cẩn thận gửi kèm một tấm ảnh thông báo việc đã chỉnh sửa rất chuyên nghiệp.
Mẹ tôi hoảng hốt, giọng run lên:
“Sao có thể thế được!
chỉ định dạy con một bài học , sao con lại mất việc thật chứ!
Gì cơ, ngay cả một ngàn cũng không có?
Trời đất ơi, tội lỗi quá rồi!
Ông ơi, mau gọi thằng cả, bảo cút về nhà xem gây ra gì đi!
biết làm sao …”
Mẹ hấp tấp cúp máy.
Tôi bật cười chua chát.
Nhiều năm như vậy, là lần tiên cúp điện thoại của tôi.
Có vẻ lần này thật sự lo rồi.
Tôi chẳng buồn quan tâm, chỉ nằm ngủ ngày liền, coi như nghỉ phép .
Đến khi bảo có thể quay lại làm, tôi mới lười biếng thu dọn rồi trở lại công ty.
Nghe nói, ngay sau khi tôi nghỉ, mẹ tôi đã đích thân tìm đến công ty, gặp lãnh đạo của tôi, tự giới thiệu là mẹ tôi, năn nỉ họ đừng sa thải tôi, còn khen tôi hết lời, khen đến mức tôi nghe mà nghi ngờ người từng học đại học là chứ không phải tôi.
Đúng như dự đoán, sau khi họ nếm mùi sợ mất chỗ dựa, thì chẳng dám đến công ty bôi nhọ tôi nữa.
Nhẫn nhịn một lúc thì yên, nhưng nghĩ tôi tức.
Có lẽ trong mắt họ, nhịn tức là yếu.
Chẳng lẽ chỉ họ mới được phép trả đũa tôi sao?
Tôi không phục.
Sau bao nhiêu chiêu vừa mềm vừa cứng của họ, cuối chút tình thân cuối trong tôi cũng bị bào mòn sạch.
Được .
họ thích , thì tôi sẽ dùng chiêu của họ để phản đòn.
?
mà chẳng biết .
Chỉ là, lần này tôi có thể phải chịu chút đau xác thịt.
Nhưng đổi lại được sự tự do trọn vẹn, tôi chấp nhận.
Dưới sự “tiếp tế hậu cần” của , tôi xin nghỉ phép, chủ động về quê ở ngày, nói rằng muốn về phụng dưỡng cha mẹ.
Ba mẹ tôi mừng rỡ, còn Từ Kiện thì cười khẩy ra mặt.
Ở nhà, tôi bận rộn suốt ngày — nấu cơm, rửa bát, đun nước, tưới vườn — gần như việc gì cũng làm.
Chỉ có một điều, tôi không nhắc đến chuyện tiền, cũng không nói bao quay lại làm.
Ba người họ bàn tính với nhau, giữ tôi ở nhà ăn không ngồi rồi mãi cũng không ổn.
Hai thanh niên trai tráng, mỗi bữa sáu bánh bao ba món ăn, ăn khỏe như thế, tiền sinh hoạt một ngàn một tháng của họ chắc chắn không trụ nổi.
Cuối , mẹ tôi nhịn không nổi, tối đó vừa ăn cơm vừa hỏi:
“Khang Tử, con sao thế hả?
Nghỉ làm gì mà lâu vậy?
Sếp con không gọi ?”
Tôi vừa nhai bánh bao vừa giả vờ ngắc ngứ:
“Không… không sao, con xin nghỉ rồi, cũng không liên lạc được… không, ý con là con chỉ nghỉ chút .”
Ba mẹ liếc nhau, nửa tin nửa ngờ.
Tôi không đi, họ chẳng dám đuổi.
Hơn nữa tôi cũng đâu ăn không ngồi rồi, việc tưới vườn đều do tôi làm cả.
Cứ thế nửa tháng trôi qua, da trắng của tôi sạm đi một tông, người rắn chắc hẳn, đến cả bóng dáng cơ bụng sáu múi cũng hiện ra lờ mờ.
Ở nhà thoải mái, tôi coi như tham gia một chương trình “biến hình ký”.
Ba mẹ Từ Kiện thì lo lắng ra mặt, nhưng tôi cứ giả vờ ngây ngô, nghe họ nói bên tai rồi bỏ ngoài tai.
Tôi thờ ơ, họ bất an.
Mỗi lần nói chuyện, tôi đều ậm ờ, khiến họ ngờ rằng tôi phạm tội nên trốn về quê.
Dù tôi nhiều lần thề là không phạm pháp, nhưng họ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, cuối đến cả chuyện tiền cũng không dám hỏi nữa.
Không quan tâm tôi?
Không, thế chưa đủ.
Tôi nhắn :
“Có thể bắt rồi.”
Cô chỉ gửi lại một sticker “OK”, rồi im lặng.
Tôi biết — vở kịch này, sẽ rất đáng xem.
10
Chẳng ngày sau, một đám người ầm ầm xông vào làng, người dẫn là một gã đeo kính đen, người to, lực lưỡng.
túm lấy một nông dân gần đó rồi hằn giọng hỏi.
“Tìm nhà Từ Nhị Tài ở đâu?”
Người nông dân sợ tới run, chỉ chỗ rồi lắp bắp dẫn đường họ.
Gã đeo kính đen bỏ người ấy ra, dẫn đàn em ào tới nhà tôi như bão.
Lúc đó tôi còn làm đồng, hoàn toàn không hay biết gì.
tin nhắn của báo “đã sẵn sàng”, tôi cởi mũ, chui vào chỗ râm nghỉ một giấc, định đợi họ bày xong cảnh rồi về đóng vai người cứu rỗi.
Thiên sứ hạ phàm, nhìn oách thật.
Gió thổi nhẹ, nắng ấm vắt qua người, tôi mới cảm sống ở quê, bám đất bám ruộng, cũng có thú riêng.
Chắc vì cả buổi sáng làm vất vả cộng thêm giấc ngủ ngắn, tôi ngủ say quên cả .
Tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.
Tôi kéo cuốc, đội mũ, cầm xô nước, huýt một bài nhỏ thong thả về nhà.
Trên đường gặp hàng xóm, mặt mày hoảng hốt níu tôi bảo về gấp, nói nhà tôi có chuyện.
Tôi liền vờ kinh ngạc.
“Gì cơ? Thật ư? Tôi về ngay!”
Tôi phóng như bay về, sợ thiếu mất cảnh hay trong vở kịch.
Rốt cuộc tôi là nhân vật mà, thiếu tôi còn sao được?
Vừa đến gần nhà đã nghe tiếng mẹ khóc lóc thảm thiết van xin.
“Từ Kiện! Mày đi tìm thằng em mày, bảo mau về! có dám bỏ mẹ con chạy đâu, nợ này làm sao trả nổi! Tao nói về ở với nhà là để trốn nợ, đúng là họa từ miệng mà ra!”
Một giọng trầm rầm quát lên.
“Im mồm! báo công an, tao mày biết mặt! Cút hết vào ! Không được chạy! Đợi Từ Khang về rồi tính!”
Tôi thầm vỗ tay khen.
Chuyên nghiệp thật đấy.
Tôi vờ vứt đồ vào sân rồi hét to:
“Mẹ, con về rồi! Tối nay ăn gì?”
Vừa dứt lời, cửa trong nhà bỗng bật mở, ba gã đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm cao to lực lưỡng xông ra, không nói một câu, trực tiếp đè mặt tôi úp xuống nền sân.
Mặt sân vừa bẩn vừa sạn, còn có viên đá nhỏ.
Bàn tay bọn họ vừa siết chặt, tôi liền cảm mặt rách toạc ra, đau buốt tận óc, hít vào một hơi lạnh.
Trời ạ, y như thật luôn!
không biết trước là dàn dựng, tôi còn tưởng thật sự phạm tội bị bắt rồi.
Tôi vùng vẫy, lớn tiếng kêu:
“Các người là ! Buông tôi ra!
Ba, mẹ, anh! Mau ra !”
Ba gã kia không thèm đáp, bốn tay tám chân khiêng tôi vào nhà, ném mạnh xuống đất một “bịch” đau điếng.
Tôi “ối dời ơi” kêu thảm, ngồi dậy xoa mông, trong lúc liếc người đàn ông đeo kính đen ngồi trên ghế sofa, vội bò hai bước nịnh nọt:
“Ui chà, anh… anh cũng đích thân đến …”
Người kia chẳng buồn nể mặt, đá thẳng một cú, tôi ngửa người ngã lăn, sợ bị đánh thêm, đành chui vào góc tường, cúi im thin thít.
Dưới ánh mắt hăm dọa của bọn họ, ba người nhà tôi co ro tụm lại một chỗ, run như cầy sấy, chẳng dám hé răng, sợ bị vạ lây.
tôi đã “ngoan”, người cầm khẽ nhướng cằm, người đàn ông đứng phía sau lập tức bước ra, đập mạnh một tờ “hợp đồng vay nợ” lên bàn trước mặt họ.
Tất nhiên — tờ đó là ảnh P .
Còn ba người trong nhà tôi, đám “đần độn” ấy, thì hoàn toàn không hề biết gì cả.