Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
" Hòa, tao mong là năm chín tuổi, mày không được cứu sống, cứ thế chết đi cho rồi."
Dư Nghiễn vừa dứt lời.
Không khí trong phòng bao lập tức sôi trào.
"Vãi, vẫn là anh Nghiễn nhà ta đỉnh !"
"Lần sau đợi con nhỏ Hòa chữa hết điếc, anh cứ ghé thẳng nó mà nói, tao tò mò , không biết nó nghe xong có khóc lóc sụt sùi không, cái vẻ yếu đuối nhu nhược trông như trà xanh ấy."
"Nó nghe thì làm được gì, đồ tàn phế thì có ai thèm đâu, chẳng qua là anh Nghiễn nhà ta rộng lượng cưng chiều nó thôi?"
Tôi chết sững tại chỗ.
Nắm chặt tờ báo cáo phục hồi trong túi, không biết làm sao.
Thi đại xong, bố mẹ đã đưa tôi đến nơi khác chữa bệnh, lực của tôi đã khỏi, từ không cần đeo nữa.
Hôm là tiệc sinh của tôi.
Tôi vốn định hôm sẽ cho Dư Nghiễn một bất ngờ.
Nói cho anh ta biết tôi đã khỏi rồi, sau này sẽ không là gánh nặng của anh ta nữa.
Nhưng tôi không ngờ, một bất ngờ được chuẩn kỹ lưỡng lại khiến tôi nghe thấy đẫm máu phía sau.
Lời của Dư Nghiễn như một lưỡi dao sắc lẹm, đâm thẳng tim tôi, khuấy đảo khiến lồng ngực tôi tắc nghẽn, không thở nổi.
Móng tay bấm sâu bàn tay, truyền đến từng cơn đau nhói.
Tôi cắn chặt môi dưới, ngước nhìn Dư Nghiễn, hỏi anh ta tại sao.
Anh ta lại như không hề để ý đến tôi.
Cúi đầu nghịch chiếc màu trắng, cười cợt nhả đầy tùy tiện:
"Được rồi đấy."
"Dù gì hồi nhỏ Hòa cũng cứu tao một mạng, nói mấy lời này chú ý hoàn cảnh, đừng để đến nó."
Mọi người lập tức hiểu ý.
"Ok, anh em bọn này đảm bảo giữ mồm giữ miệng."
"Chậc chậc, Hòa bám được anh Nghiễn, điếc đời cũng đáng."
Dứt lời lại là một trận cười ầm lên.
"Thôi thôi, dù gì Hòa cũng là cô gái yếu đuối, không giống tớ mạnh bạo có thể chơi các cậu, đừng đùa quá trớn."
Diệp cười bước tới, trịnh trọng tuyên bố:
"Dư Nghiễn, cậu đã vượt qua thử thách của tớ rồi."
"Bây giờ tớ tin là cậu không thích Hòa nữa, cho nên, ngày mai chúng ta có thể hẹn hò."
"Được."
Dư Nghiễn nhướng mày cười, dịu dàng trong đáy mắt như có thể tràn ra thành nước, anh ta khàn giọng đáp một tiếng.
Tôi ngây người nhìn, đầu óc trống rỗng.
cảm thấy thế giới như ngừng lại.
Tiếng cười nhạo cợt nhả, tiếng hoan hô ầm ĩ của mọi người lọt , cuối hóa thành tiếng ù ù chói gắt.
"Bảo bối, đang nghĩ gì thế?"
Trong lúc tôi đang ngẩn người, Dư Nghiễn đã đeo lại cho tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Vui đến ngốc rồi à?"
Vốn dĩ là rất vui.
Lễ trưởng thành mười tám tuổi, được chàng trai mình thích tỏ tình, xác nhận quan hệ trước chứng kiến của bạn bè.
Cứ như đang diễn phim thần tượng.
Nhưng bây giờ, tôi mở miệng, cảm thấy cổ họng khô khốc không nói nên lời.
người khác tranh nhau lên tiếng:
"Chị dâu, vừa nãy anh Nghiễn tháo của chị nói một tràng lời ngon tiếng ngọt sến súa, nghe mà bọn em nổi hết da gà."
"Chậc chậc, chi mình cũng có thanh mai trúc mã thì tốt rồi."
"Được đấy cậu bạn," Diệp khoác vai Dư Nghiễn, cười đấm nhẹ ngực anh ta,
"Phúc mấy đời tu được mà ôm được người đẹp yếu đuối về nhà."
02
Tôi không nói gì.
Ánh mắt lướt qua tất mọi người trong phòng.
Họ hoặc là cười chúc mừng, hoặc là giơ ngón cái khen ngợi, thậm chí có người nói đợi uống rượu mừng.
Không một ai lộ ra chút sơ hở nào, vẻ tự nhiên đến khó tin.
Tôi nhiên nhớ lại buổi tụ tập lớn nhỏ trong năm , có rất nhiều khoảnh khắc như vậy.
Dư Nghiễn tháo của tôi, ánh mắt dịu dàng mở miệng, không biết đã nói gì.
Sau đó anh ta đeo lại cho tôi.
Mọi người cũng đều nói, anh ta đang nói lời yêu, đang lập lời thề, đảm bảo sẽ không bao giờ phụ bạc tôi.
Nếu không tôi đã chữa khỏi .
Nghe được dưới lời mật ngọt của anh ta, là mảnh thủy tinh vụn vỡ, lời lẽ khó nghe đến cực điểm, e rằng tôi sẽ không bao giờ biết được .
Diệp nhiên "Ái chà" một tiếng.
Buông tay đang khoác vai người đàn ông ra, thản nhiên xin lỗi tôi: "Xin lỗi nhé Hòa, bọn tớ là anh em chơi nhau quen rồi, cậu đừng ghen nha."
Dư Nghiễn cười mắng, "Thôi đi cậu, suốt ngày như thằng nhóc ranh, có giống con gái đâu?"
Nói xong, hai người họ bắt đầu đuổi bắt trêu đùa như không có ai xung quanh.
Mọi người đều tỏ vẻ đã quá quen thuộc.
Tôi nhắm mắt lại, xoay người định đi, lại Diệp mắt tinh tay nhanh chặn lại.
Trong mắt cô ta đầy vẻ không đồng tình, "Mọi người đều nể cậu mới đến dự tiệc sinh của cậu, cậu nhiên đi là sao?"
Dư Nghiễn xoa đầu tôi, dỗ dành vẻ bất đắc dĩ:
"Quà sinh mọi người tặng em chưa mở, đừng giở tính công chúa ra nữa được không?"
Tôi nhíu mày, vô thức né tránh.
Lờ đi vẻ nhiên trở nên u ám của Dư Nghiễn, tôi nói rành rọt từng chữ anh ta,
"Chúng ta chia tay, sau này đừng liên lạc nữa."
Rồi không ngoảnh đầu lại rời khỏi phòng bao.
03
Trên đường về, điện thoại liên tục nhận được tin nhắn.
Dư Nghiễn rất khó hiểu: "Em lại giở trò gì nữa vậy? Mọi người vất vả đến dự sinh em, chuẩn quà cho em, em lại bỏ mặc người ta như thế à?"
"Diệp là quá vui thôi, tính cách cô ấy thẳng thắn phóng khoáng, không giống mấy đứa con gái õng ẹo như các em, nên mới khoác vai anh, không là đã buông ra rất nhanh và xin lỗi em rồi sao?"
Mấy người bạn khác cũng lần lượt tag tôi trong nhóm lớp:
" Hòa, cậu có hơi quá đáng rồi đấy?"
"Tự dưng sầm bỏ đi, bọn này có lỗi gì cậu à?"
"Mẹ kiếp, lấy oán báo ân!"
Tôi thấy buồn cười, lạnh lùng đáp lại một câu: "Rốt cuộc là ai quá đáng?"
Sau đó lần lượt chặn hết mấy người họ, thoát khỏi nhóm lớp.
Về đến nhà, tôi lại kể tóm tắt chuyện này cho bố mẹ nghe một lần.
Tôi mím môi, đối diện vẻ quan tâm của bố mẹ, nỗi đau âm ỉ trong bỗng dưng trào lên, giọng nói không kìm được mà nghẹn ngào: "Con không thích anh ta nữa…"
"Cũng không anh ta đến Thượng Hải đại , càng không ở bên anh ta, kết hôn…"
Mẹ đau lau nước mắt cho tôi: "Bảo bối ngoan, đây không chuyện gì to tát ."
"Ngày mai bố mẹ đưa con đi từ hôn, nguyện vọng đăng ký ở đâu bố mẹ đều ủng hộ, sau lưng con vẫn có bố mẹ mà."
Bố dắt tôi ra phòng khách, đặt con dao cắt bánh bàn tay tôi.
"Bánh chưa kịp mang qua thì con đã về rồi, vừa hay, nhà chúng ta ba người bình dị đón sinh ."
"Mười tám năm trước con chào đời, bố đã cười đến nhăn đấy. Cô bé sinh đừng khóc nữa, nào cắt bánh ước đi, được không?"
Tôi nín khóc mỉm cười, ước nguyện dưới lời chúc phúc của bố mẹ, rồi thổi nến.
Đang chuẩn cắt bánh thì tiếng chuông cửa ngột cắt ngang.
Tôi thu dọn lại tâm trạng ra mở cửa, phát hiện là Dư Nghiễn đã đuổi theo đến đây.
Ngoài trời mưa lất phất.
Thỉnh thoảng có tiếng sấm vang rền, xẹt qua tia chớp trắng lóa.
Dư Nghiễn ướt sũng, tóc không ngừng nhỏ nước, nhưng anh ta mặc kệ.
cười đưa tới một hộp trang sức được gói tinh xảo.
"Xem này, quà sinh anh chọn lựa kỹ càng cho em."
"Đừng giận dỗi nữa, mọi người vẫn đang ở phòng bao đợi em về, cũng đừng tùy tiện nói chia tay nữa, được không?"
Nhìn chiếc vòng tay kim cương trong hộp trang sức.
Tôi nhiên cảm thấy rất quen mắt.
Sợi dây chuyền Diệp đeo hôm , hình như là sản phẩm một thương hiệu.
Tôi không hề động , trước sau vẫn không nhận.
Cánh tay Dư Nghiễn cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Một lúc lâu sau, anh ta mới cánh tay đã mỏi nhừ xuống, có chút không kiên nhẫn chất vấn: "Hôm rốt cuộc em uống nhầm thuốc gì thế?"
"Lúc đầu đồng ý lời tỏ tình của anh rưng rưng nước mắt, sao nói thay đổi là thay đổi vậy?"
" Hòa, em có nhớ bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời trước đây của mình không?"
Lồng ngực tôi nghẹn lại.
Thậm chí không để ý đến anh ta nữa.
Trước đây tôi vẫn luôn đắm chìm trong giấc đẹp, cho rằng trong anh ta có một mình tôi, sau này có thể nhau đến Thượng Hải đại , nhau ăn cơm sinh hoạt, đợi tốt nghiệp đại sẽ thuận lợi đính hôn, kết hôn, sinh con.
Cho đến hôm , vạch trần một cách đẫm máu.
Tôi cuối cũng hiểu ra, là anh ta căn bản không yêu tôi.
Đối anh ta, tôi là một gánh nặng đã cứu anh ta một mạng lúc nhỏ, căn bản chẳng tạo nên sóng gió gì.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nhắc lại: "Em không giỡn, chia tay là , sau này đừng liên lạc nữa."
Dư Nghiễn lại nhiên nổi giận.
Ném hộp trang sức xuống đất, mày mắt nhuốm vẻ bực tức: " Hòa, mẹ nó em có thôi đi không…"