Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

nghe rõ lời mẹ tôi nói, vành mắt cô ta liền đỏ lên, đứng tại chỗ không biết phải làm .

Lưu bênh vực cô ta: "Cô , cô có lịch sự không vậy, Mộng Kỳ vì con gái cô mà suýt nữa nhảy lầu đấy!"

Tôi liếc qua anh ta một .

Nhớ lại, hôm qua câu: " nghe làm được gì, đồ tàn phế có ai thèm đâu, chẳng qua là anh Nghiễn nhà ta rộng lượng cưng chiều thôi?"

Câu nói này, chính là từ miệng anh ta mà ra.

cảm thấy có chút buồn nôn.

"Hạ Hòa, anh…"

Dư Nghiễn vô thức muốn lại gần tôi, muốn nắm tay tôi thường lệ.

"A Nghiễn…"

Nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Mộng Kỳ, ánh mắt chạm đến vành mắt sưng đỏ của cô ta, Dư Nghiễn cuối cùng cũng không bước tới nữa.

Lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, không nhịn được nói: "Cô , lời này của cô nói quá đáng quá rồi. Mộng Kỳ vốn không cố , chuyện này là Hạ Hòa giận dỗi, còn suýt nữa khiến cô tự tử."

"Mộng Kỳ tuổi còn , vừa tốt nghiệp cấp ba, cô mười chín tuổi…"

"Mười chín tuổi?" Mẹ tôi nhướng mày, rồi cười khẩy, "Cháu nói mười chín tuổi còn , nhưng con gái cô mười tám tuổi."

"Đều là lứa tuổi tươi đẹp, con gái cô chẳng làm gì cả, lại thành tội nhân suýt hại chết người trong miệng các cháu?"

"Dư Nghiễn, cô vẫn còn nhớ dáng vẻ cháu lúc dắt Hòa Hòa đi chơi, lời thề bảo vệ , nhưng cháu thay đổi nhiều quá rồi, cô thật sự rất thất vọng về cháu."

Dư Nghiễn nhất thời không nói nên lời.

Lau nước mắt cho Mộng Kỳ cũng có chút lơ đễnh.

Mấy người phía , có lẽ là không tìm được lời phản bác, cũng không lên tiếng nữa.

Tôi cảm thấy thật vô vị, kéo mẹ rời đi.

Lại đột nhiên bị Dư Nghiễn nắm lấy cổ tay.

Anh ta cúi thấy quần áo mùa đông trong túi mua sắm, vô thức nói: "Thượng Hải không cần mua quần áo dày vậy đâu…"

Nói rồi, không biết nghĩ đến gì.

Mắt anh ta sáng lên, bàn tay nắm cổ tay tôi cũng dùng sức hơn.

" ra em chặn anh, giận dỗi đều là khẩu thị tâm phi à."

"Mua mấy bộ quần áo mùa đông này, là muốn cùng bọn anh đi Cáp Nhĩ Tân trượt tuyết đúng không?"

Anh ta tự mình giải thích, khóe miệng không kìm được mà cong lên, "Thôi không giận nữa, lát nữa anh đặt vé cho em, mười giờ sáng mai bay, chúng ta đi cùng nhau…"

"Anh hiểu lầm rồi!"

Tôi giật tay mình ra, không chút lưu tình cắt đứt ảo tưởng của anh ta.

"Tôi không đi Cáp Nhĩ Tân anh, nơi tôi muốn đến là Bắc Kinh, lại, tai của tôi đã khỏi từ lâu rồi."

Vẻ đắc trên mặt Dư Nghiễn biến mất.

07

"Em, em nói gì?"

Sắc mặt Dư Nghiễn trắng bệch, không tin được.

"Chuyện nào? em không nói cho anh biết?"

Tôi cười khẩy, trong mắt lạnh lẽo:

"Quan trọng không? Những chuyện anh làm nghĩ rằng tôi không nghe thấy, trong lòng anh tự biết rõ chứ?"

Dư Nghiễn nắm chặt tay, đứng sững tại chỗ không nói nên lời.

Trong mắt Mộng Kỳ lóe lên vẻ ghen ghét, lớn tiếng trích tôi:

"Không ngờ đấy Hạ Hòa, diễn giỏi thật, bọn này ai mà không biết tai là tổn thương vĩnh viễn, làm gì có chuyện dễ chữa khỏi vậy."

Nói xong, cô ta giả vờ kinh ngạc trợn to mắt.

" không phải là nghĩ rằng cần mình không còn là đồ tàn phế, khiến A Nghiễn thích lại , coi công chúa chứ? Chậc chậc, không ngờ đấy, Hạ Hòa tâm cơ cũng nặng thật, A Nghiễn, đừng để bịị mắc lừa."

Mắt Dư Nghiễn sáng lên, thoát khỏi sự chột dạ, khóe miệng lại treo lên nụ cười đắc :

"Mộng Kỳ nói đúng, Hạ Hòa, em đừng quậy nữa, anh có nói là ghét bỏ em tàn phế đâu, cần gì phải lừa anh? Thế này đi, em rút lại lời vừa nói, rồi đồng đi du lịch Cáp Nhĩ Tân cùng bọn anh, chuyện em lừa anh, anh sẽ không tính toán nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của em ."

Tôi bị lời nói của anh ta làm cho kinh ngạc.

Hoàn toàn không hiểu nổi logic kỳ quặc của anh ta.

Khoác tay mẹ, tôi xoay người rời đi.

Phía , không biết ai đột nhiên nói một câu.

"Tôi cứ cảm thấy Hạ Hòa có gì khác khác."

" có gì khác? Chẳng phải vẫn gương mặt , cách ăn mặc ?"

"Không nói được, là cảm thấy thiếu thiếu …"

Mộng Kỳ ấm ức đáp, "Hạ Hòa đối xử mọi người lúc nào cũng cao ngạo vậy, chắc là bị ảo giác thôi."

Người kia gãi , nói: "Chắc là tôi nhầm…"

08

Ngày hôm , Dư Nghiễn dùng điện thoại của Mộng Kỳ, liên tục gọi cho tôi mấy cuộc.

Tôi không bắt máy cuộc nào.

Thấy sắp đến giờ lên máy bay, còn mấy chục phút nữa đến sân bay.

Dư Nghiễn đành phải cùng mấy người lên xe.

Nhưng cũng không nhịn được mà gửi một tin nhắn, "Hạ Hòa, em đáng bị dạy cho một bài học!"

anh ta bước lên máy bay.

Tôi và mẹ đã ngồi ở nhà cũ của nhà họ Dư.

Mẹ Dư khoác tay tôi, không ngớt lời khen:

"Hòa Hòa, thật là càng ngày càng xinh đẹp."

"Nghe mẹ con nói, năm nay thi học ước tính phải được hơn sáu trăm điểm, đúng là đứa trẻ ngoan."

"Dì chờ con về làm dâu, để quản thằng nhóc Dư Nghiễn này thôi."

Nghe những lời khen tuôn ra nước chảy.

Tôi ngồi trên sofa, nhất thời cũng có chút khó mở lời.

Không biết phải bắt nói chuyện từ hôn từ đâu.

những năm qua, chú Dư và dì Dư đều đối xử rất tốt tôi.

Quà sinh nhật đều gửi trước, cơm tất niên hai nhà ăn cùng nhau, lì xì cho tôi luôn là bao lớn nhất.

Đợi hai nhà hàn huyên một lúc, tôi nói rõ mục đích đến.

"Chú dì , hôm nay con đưa mẹ đến đây, là muốn hủy bỏ hôn ước đã năm chín tuổi."

Mẹ Dư giật mình, vội vàng kéo tôi, "Hòa Hòa, có phải Dư Nghiễn có chỗ nào làm con không vui không?"

"Con nói cho dì biết, dì giúp con đánh !"

"Thằng nhóc trời đánh này, suốt ngày không học tốt, biết chọc con giận…"

Tôi lắc , giọng điệu rất bình tĩnh:

"Anh đã có người mình thích rồi."

"Con cũng đã nhận ra, tình cảm của con đối Dư Nghiễn không phải là kiểu yêu đương nam nữ."

"Huống chi, chú dì , bây giờ là hôn nhân tự do, những hôn ước ngày xưa nên hủy bỏ đi ạ."

Sắc mặt mẹ Dư khó coi.

Đang nói gì bị Dư cắt lời: "Hòa Hòa, máy trợ thính của con đâu?"

Nhắc đến chuyện này, mẹ tôi lộ ra vẻ tươi cười, "Đã đi nơi khác chữa khỏi rồi, bây giờ tai đã hồi phục bình thường."

Mẹ Dư mừng rỡ, nhưng vẫn không từ bỏ.

"Hòa Hòa, hay là con đợi Dư Nghiễn về rồi hãy nói, cũng có quyền được biết mà."

"Lúc con ngày nào cũng lẽo đẽo theo , còn cứu một mạng nữa, tình cảm này nói không có là không có được?"

Tôi cúi chén trà khẽ gợn sóng trên bàn.

Cuối cùng vẫn kiên thái độ, "Dì , con và anh đều không thích nhau, đừng hành hạ nhau nữa."

Dư thở dài một tiếng, rõ ràng biết thái độ của nhà chúng tôi, cũng ngăn lại hành động khuyên giải của mẹ Dư, ra lệnh cho quản gia mang giấy hôn thú ra.

hai bản hôn thú bị xé nát, đốt cháy, hóa thành tro bụi.

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi yêu cầu họ: "Dì , chuyện này hy vọng hai người đừng nói ra ngoài vội, này hãy từ từ ạ."

Hai người gật đồng .

Nhưng ngay tối hôm , tôi nhận được điện thoại của Dư Nghiễn.

Tôi vô thức nghĩ rằng, anh ta đã biết tin hôn ước bị hủy.

Không ngờ anh ta lại bất đắc dĩ nói: "Nguyện vọng thi học mà cũng điền sai được, em ngốc thế?"

"Nếu không phải anh để , em đã phải đi Bắc Kinh học học rồi."

"Hòa Hòa, anh đã giúp em sửa lại nguyện vọng rồi, nguyện vọng của Mộng Kỳ cũng là học Thượng Hải, hoàn cảnh nhà cô không tốt, thậm chí không trả nổi học phí, là bạn học, chúng ta nên giúp đỡ cô nhiều hơn…"

Cơn gió đêm mùa hạ oi bức thổi qua.

Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, trái tim hoàn toàn chìm xuống đáy vực.

Anh ta… đã sửa nguyện vọng của tôi?

09

Phải rồi, phải rồi.

Tôi từ đã không hề giấu giếm Dư Nghiễn bất cứ điều gì, anh ta biết sở thích của tôi, biết đam mê của tôi, tự nhiên cũng có đọc thuộc lòng số điện thoại và số chứng minh thư của tôi.

Vì vậy, sắp hết hạn đăng ký nguyện vọng, anh ta đã để tra cứu.

Rồi sửa đổi nguyện vọng thi học của tôi.

Tôi thậm chí còn chưa kịp nói anh ta rằng, sửa đổi nguyện vọng của người khác là phạm pháp.

Vội vàng cúp điện thoại, vào điện thoại, phát hiện thời gian đã đến 23:58, sắp hết hạn.

May mà tôi có đọc thuộc lòng số báo danh và số chứng minh thư.

Dùng hết tốc độ cả đời, trước thời gian điểm 00:00, tôi đã sửa lại nguyện vọng thành học Bắc Kinh.

kết quả đã , tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương