Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Lương lo tôi ăn phải đồ hỏng, còn định làm lớn chuyện với nhà hàng.
Nhưng mẹ tôi và mẹ chồng, là người từng trải, lại đột nhiên vui mừng ra mặt.
Đúng vậy.
Đúng vậy, tôi đã mang thai.
Nhưng lúc ấy lại đúng vào thời điểm tôi chuẩn bị được thăng chức trong công việc.
Công ty dược nơi tôi làm việc rất lớn, quan hệ phức tạp chồng chéo.
Tôi chẳng có hậu thuẫn gì, hai bàn tay trắng, suốt bao năm trời phải tự mình bươn chải trong đó, thật sự rất vất vả.
Tạ Lương nhất quyết yêu cầu tôi từ bỏ cơ hội thăng tiến này, thông báo chuyện mang thai với công ty, cố gắng giảm bớt áp lực công việc.
Nhưng tôi không phải kiểu người như vậy.
Tính tôi mạnh mẽ, chuyện gì cũng không muốn thua kém ai.
Sau khi dằn vặt đấu tranh rất nhiều, tôi nói với Tạ Lương là mình sẽ từ bỏ, nhưng thực ra lại giấu nhẹm chuyện mang thai với công ty.
Tôi dốc toàn bộ sức lực, bất chấp mọi thứ, lao vào cuộc đua thăng chức này, ngày đêm làm hồ sơ, báo cáo, gặp gỡ khách hàng, cạnh tranh với đối thủ.
Khoảng thời gian ấy, tôi tăng ca liên tục.
Dù Tạ Lương có cảm thấy bất thường, nhưng vì anh ta đi công tác xa, nên cũng không giúp gì được.
Còn mẹ chồng tôi thì càng bất mãn với tôi.
Ngày nào vừa mở mắt ra là lại cãi nhau với mẹ chồng.
Bà là người phụ nữ nông thôn truyền thống, trong suy nghĩ của bà, phụ nữ đến 28 tuổi mà còn chưa sinh con, cứ lo sự nghiệp thì chẳng khác gì “quái vật”.
Bà thật lòng thương tôi, nhưng lại không thể chấp nhận chuyện con dâu là quái vật.
Vì vậy bà liên tục giục con trai khuyên nhủ tôi, nhưng Tạ Lương đi công tác suốt, thật sự lực bất tòng tâm.
Áp lực công việc, xung đột gia đình, Tạ Lương bị kẹt ở giữa, xoay xở đủ đường mà vẫn không giải quyết được gì.
Nhưng tôi lại rất cố gắng.
Vác bụng bầu mà vẫn “chiến đấu” trên thương trường, tôi vượt qua mọi khó khăn: ốm nghén, đối thủ cạnh tranh, khách hàng khó tính… Tất cả đều bị tôi xử lý gọn.
Nhưng biến cố đến chỉ trong tích tắc.
Ngay đúng ngày tôi nhận được quyết định thăng chức, công ty tổ chức tiệc chúc mừng cho tôi.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời công ty, không biết ai làm đổ một vũng nước ngay trước cửa, tôi bước lên, trượt chân và ngã xuống.
Đứa con trong bụng không giữ được nữa.
Đó là cú sốc kinh hoàng với cả hai vợ chồng tôi.
Phía công ty sợ phải chịu trách nhiệm, nên đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, cho tôi nghỉ phép có lương để tĩnh dưỡng.
Còn tôi thì chỉ có thể nằm trên giường, ngày ngày khóc đến cạn nước mắt.
Mẹ chồng tôi lên cơn đau tim, phải nhập viện cấp cứu.
Bà vừa được cứu qua khỏi nguy hiểm, việc đầu tiên là lao vào phòng bệnh, tát thẳng vào mặt tôi, mắng tôi đã làm mất đi đứa cháu đích tôn của nhà họ.
Mẹ tôi ban đầu còn ở cạnh an ủi tôi khóc lóc.
Nhưng thấy mẹ chồng tôi mắng nhiếc như vậy, bà nổi giận, không ngại ngần cãi lại kịch liệt.
Đúng lúc đó, Tạ Lương cuối cùng cũng kết thúc chuyến công tác dài ngày, trở về nhà.
Anh ta về tới nơi thì thấy nhà cửa loạn hết lên như vậy.
Chờ đón anh ta là một tôi còn chưa tỉnh thuốc mê nằm trên giường bệnh, mẹ ruột với gương mặt thâm tím, và mẹ vợ thì cũng không khá hơn.
Khoảng thời gian đó, công việc của anh ta cũng áp lực cực kỳ.
Vốn dĩ công việc của Tạ Lương luôn phải đi công tác liên miên, gần như suốt ngày bay nhảy, cả thể chất lẫn tinh thần đều bị bào mòn.
Kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, sau giờ làm việc, anh ta chẳng còn muốn về nhà nữa, mà thường ngồi lại trong xe, hút một điếu thuốc cho khuây khoả rồi mới lên nhà.
Có lẽ cũng vào khoảng thời gian đó, Lục Yên – người đến từ công ty để đưa tài liệu cho tôi – đã nhìn thấy anh ta, gõ vào cửa kính xe của anh.
Và cũng chính là lúc cô ta gõ mở được cánh cửa lòng của anh ta.
Sự ra đi của đứa trẻ ấy không chỉ mang đi mối quan hệ vợ chồng hòa thuận giữa tôi và Tạ Lương, mà còn cuốn luôn cả sự yên bình cuối cùng trong gia đình chúng tôi.
Mẹ chồng tôi tức giận bỏ về quê.
Mãi đến năm nay, khi tôi lại mang thai, bà mới gạt bỏ hiềm khích, nôn nóng trở lại để chăm sóc tôi.
Lần này, tôi đã có vị trí vững chắc trong công ty, cũng yên tâm xin làm việc tại nhà, nằm yên dưỡng thai.
Trong lòng tôi hiểu rõ, vết thương ngày trước đã khiến giữa tôi và Tạ Lương có một khoảng cách nhất định.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện cuối cùng cũng viên mãn.
Dù muộn, nhưng vẫn trọn vẹn.
Trong suốt thai kỳ, sức khỏe của tôi không tốt, cộng thêm tác động của hormone, tính khí tôi trở nên cực kỳ nóng nảy.
Tạ Lương lúc nào cũng ôm lấy tôi, dịu dàng an ủi rằng tôi đừng lo lắng gì cả, anh chỉ mong mẹ con tôi bình an vô sự.
Khi ấy, tôi thực sự cảm động, nghĩ rằng mình đã tìm được một người chồng hoàn hảo, hiếm có trên đời.
Cho đến khi tôi vừa hết tháng ở cữ, anh ta liền đề nghị ly hôn.
04
Có lẽ vì cảm thấy áy náy với tôi, lúc ly hôn, tôi hỏi gì anh ta cũng trả lời thật thà.
Tạ Lương nói, anh ta chú ý đến Lục Yên vì cô ấy rất đáng thương.
Anh ta muốn bảo vệ cô ấy.
“Tiểu Yên thực ra là một cô gái tốt, đến giờ vẫn chưa lập gia đình, là do bị người yêu trước đây làm lỡ dở cả tuổi thanh xuân.”
Tạ Lương nói: “Cô ấy theo bạn trai từ thời sinh viên cho đến tận năm ngoái. Người ta mãi không chịu cưới, đến khi tra ra mới biết anh ta đã có vợ, bao nhiêu năm qua cô ấy đều chỉ là người thứ ba.”
Nhắc đến đây, Tạ Lương vô cùng xúc động.
“Thế nên anh thật sự rất thương cô ấy, anh muốn bảo vệ cô ấy cho tốt.” – Anh ta nắm tay cô ta và nói.
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lục Yên.
Nhưng Lục Yên, người đang được anh ta nắm tay, lại trở nên lúng túng, ánh mắt liên tục liếc về phía tôi, sợ tôi vạch trần mọi chuyện.
Đúng là Lục Yên từng gắn bó với một “bạn trai” không danh phận suốt từ thời đại học đến bây giờ, nhưng sự thật là -“Bạn trai” đó chính là phó tổng công ty chúng tôi.
Chính ông ta đã đưa Lục Yên vào công ty, sắp xếp cho cô ta một vị trí tốt: lương cao, việc nhàn, gần nhà.
Cô ta làm tình nhân rất rõ ràng, hoàn toàn không phải kiểu ngây thơ bị lừa thành “kẻ thứ ba”.
Mới đây, phó tổng trực tiếp gọi cho phòng nhân sự, đuổi việc Lục Yên mà chẳng đền bù gì hết.
Lúc đó tôi còn thấy bất bình thay cho cô ta.
Kết quả, Lục Yên chẳng nói một lời, lập tức dọn dẹp rời đi.
Nghĩ lại tình cảnh ly hôn hôm nay, tôi đã hiểu, rõ ràng khi ấy, phó tổng đã phát hiện ra chuyện giữa Lục Yên và Tạ Lương.
Ông ta nổi trận lôi đình.
Ông ta có thể phản bội vợ mình, nhưng lại không chấp nhận bị chính “tình nhân” cắm sừng.
Thế là Lục Yên bị đá khỏi công ty ngay lập tức.
Bất cứ ai ở vị trí của tôi lúc này cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của Lục Yên cho Tạ Lương biết.
Nhưng tôi chỉ ngồi đó, không nói một lời, thậm chí ký tên vào đơn ly hôn không do dự.
Bởi vì tôi mang trong mình nỗi oán hận.
Trong lòng tôi, hận ý đã quá rõ ràng.
Tạ Lương và Lục Yên, họ không chỉ phá hủy tôi, mà còn làm tan nát cả gia đình của con gái tôi.
Lẽ ra tôi đã có thể có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
Nhưng chính hai người đó đã cùng nhau hủy hoại nó.
Tôi sẽ không để họ yên đâu.
Tôi cũng sẽ từ từ khiến họ phải trả giá.