Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Suốt chín tháng trời, tôi từng miếng từng miếng nhồi nhét cho cô ấy đến mức mang cả tiểu đường, cao huyết áp.
Tháng cuối cùng, ngay cả thở cũng thấy mệt, phải nhờ oxy mới cầm cự được đến ngày sinh.
Trước khi vào phòng sinh, bác nghiêm mặt cảnh báo:
“Cô ấy quá béo rồi, phụ lúc lâm bồn cực kỳ nguy hiểm, chỉ riêng những rủi ro có thể phát sinh đã liệt kê ra cả chục điều, thậm chí còn có khả năng một xác mạng.”
Ấy mà, tại sao lại tròn con vuông?
Sao cô ta chẳng hề hấn gì cả?
Tôi không cam tâm, cố hỏi một câu:
“Vợ tôi rồi? Giờ tình trạng ra sao?”
Bác lập tức nghiêm giọng:
“Lần này vợ anh thật sự đã khổ cực lắm rồi! Lúc sinh cô ấy bất ngờ cơn giật, tim ngừng đập tận lần. May mà chúng tôi có phương án sẵn, thuốc men, máy móc chuẩn đủ, mới kịp thời kéo cô ấy về!”
Tôi hối hận không . Tim đã ngừng đập lần mà vẫn sống được, kiếp, sao cái mạng này lại dai đến chứ!
Thấy vẻ mặt tôi, bác hận sắt không thành thép, nghiêm khắc quở trách:
“Giờ hối hận thì có ích gì? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải kiểm soát cân nặng, mà càng kiểm soát cô ấy càng phình ra! Thật là nực !”
Ông ta còn nói :
“Đừng tưởng sinh xong là yên. Tim, gan, thận của cô ấy đều đã tổn thương, và đây là tổn thương không thể hồi phục. Nếu không giảm cân, nguy cơ đột quỵ vẫn rình rập!”
Nghe , mắt tôi sáng , liên tục gật đầu:
“Vâng vâng, tôi hiểu rồi bác . Sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc vợ mình thật tốt!”
Yên tâm đi, béo này, cô ta chắn chẳng thể giảm nổi .
2.
Trước khi sinh, vợ tôi – Hà Nam – đã thuê sẵn bảo mẫu chị vú em.
Nhưng việc chăm sóc cô ấy, tôi vẫn giống như trước kia: tự tay làm hết, tuyệt đối không cho ai chen vào.
Tôi bưng chén canh gà, đưa thìa đến sát miệng cô, giọng dỗ dành như trẻ con:
“Vợ ngoan, uống một ngụm . Anh đã hớt sạch dầu rồi, vừa bổ dưỡng lại không lo tăng cân.”
Hà Nam miệng thì càm ràm:
“Em có phải không có tay .”
Nhưng hành động thì lại ngoan ngoãn để tôi từng thìa từng thìa đút, chẳng chốc chén canh đã sạch bách.
Tôi đặt bát , còn lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
“Em không biết , lúc nghe bác nói tim em ngừng đập, anh sợ muốn chết. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hãi. Cho anh được làm chút gì cho em đi, nếu không anh đau lòng lắm.”
Tôi nhìn cô thâm tình, mắt còn lấp lánh nước.
Từ biểu cảm, ánh mắt, cho đến ngữ điệu, tất cả đều là tôi cố tình luyện tập – thử hỏi có phụ nữ chống đỡ nổi?
Quả nhiên, Hà Nam xúc động vô cùng. Cái thân hình to lớn nhào thẳng vào ngực tôi, giọng nũng nịu:
“Chồng à, mọi qua rồi, em chẳng phải vẫn khỏe mạnh đây sao?”
Tôi phớt lờ cơn đau nhói nơi xương sườn va phải, ôm lấy cô:
“ uống một chén nhé? Em phải ăn nhiều mới nhanh hồi phục được.”
Cô rạng rỡ, lớn tiếng đáp:
“Được! Nhưng em muốn anh đút cơ!”
Tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Từ hôm đó, mỗi bữa cơm của Hà Nam đều do chính tay tôi đút.
Hôm em họ Hà Nam – thằng Hà Tùng mới du học về – đến thăm, vừa thấy cảnh này đã hét :
“Chị à, sến súa quá rồi đấy!”
Hà Nam đỏ mặt.
Tôi chỉ , dịu dàng đáp:
“Cô ấy sinh con cho anh, anh có thể làm gì ngoài nhỏ nhặt này chứ.”
Hà Tùng nhướng mày:
“Nhập khẩu này, e là không còn nhỏ .”
Lời nó nói nghe như có ẩn ý. Tim tôi bỗng thót lại – chẳng lẽ thằng nhóc này phát hiện ra điều gì rồi?
3.
Nhưng sau đó, Hà Tùng chẳng tỏ ra có gì bất thường.
Lúc về còn khen cơm tôi nấu ngon, nói sau này có cơ hội nhất định phải học tôi vài chiêu.
Hà Tùng đi rồi, Hà Nam cũng không có biểu hiện gì lạ, vẫn ăn ngon lành như trước.
Một ngày ba bữa, mỗi bữa bát .
Buổi sáng, buổi chiều còn có canh tôi nấu để ăn , tối lại hoa quả bánh ngọt làm khuya.
Có điều, thằng Hà Tùng rảnh rỗi kiếm được việc, cách ba hôm lại mò đến tôi, mà lần cũng chẳng báo trước.
Hại tôi chỉ dám ngoan ngoãn nấu cơm, không dám làm trò gì.
Một tháng trôi qua, Hà Nam lại giảm mất bảy tám ký.
hết, cô ấy còn âm thầm thuê hẳn một huấn luyện viên thể hình về tận !
Tôi không kìm được, mặt sầm , chất vấn:
“Sao em không bàn anh trước?”
Hà Nam chẳng trả lời, chỉ hỏi lại:
“Chẳng lẽ anh muốn em cả đời làm một bà béo à? Bác đã nói rồi, nếu em còn phình ra thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Hay là anh mong em chết sớm để hưởng tài của em?”
Tôi chột dạ vô cùng, nhưng ngoài miệng lại làm ra vẻ chính trực:
“Đừng có nói câu xui xẻo đó!”
đầu tôi xoay nhanh, lập tức tìm được cái cớ:
“Em mới sinh con được ngày, anh chỉ là xót em . Giảm cân phải gấp, lại dạo này em đã gầy đi nhiều rồi.”
Tôi ghé sát bên, giọng tủi thân:
“Hơn , cái huấn luyện viên đó chắn chẳng có ý tốt. Hôm nay anh ta cứ nhìn em chằm chằm. Vợ à, anh ghen đấy! Anh ta còn trẻ, đẹp trai, cơ bụng tám múi… lỡ em anh ta quyến rũ thì sao?”
Nghe tôi dỗ dành, sắc mặt Hà Nam mới dịu lại, cô nói:
“Anh ta là huấn luyện viên, em là học viên, không nhìn em thì nhìn ai?”
Tôi lập tức ôm chặt lấy cô, hôn :
“Không được, em là vợ anh.”
lúc hôn, tôi kéo cô ngã giường, vừa dỗ vừa than thở:
“Vợ à, chúng ta bao lâu rồi làm… Anh mà nhịn nổ tung mất.”
Hà Nam rất nhanh đã tôi khơi dậy ham muốn, nửa đẩy nửa ngại rồi cũng thuận theo.
Tôi đè trên thân thể mỡ của cô, giả vờ say mê không rời, nhịp nhàng chuyển động.
Nhưng ánh mắt giấu sau đôi mí cụp , lại lóe một tia ác độc.
Bác đã dặn rất rõ: lần sinh này đã tổn thương nghiêm trọng cơ thể Hà Nam, vòng tuyệt đối không được mang thai lại, nếu không sẽ không chịu nổi.
Chính vì … tôi nhất định phải bắt cô ta mang thai lần !
4.
Hà Nam nằm ngủ ngay bên cạnh tôi, tiếng ngáy vang như sấm.
Đã , ngủ còn há miệng chảy cả nước dãi… thật buồn nôn!
Tôi xoay , chẳng buồn nhìn .
Thực ra trước kia cô ta cũng khá xinh đẹp: cao 1m67, nặng đến 49 ký, đúng chuẩn một “tiểu tiên nữ”.
, thời đại học bố cô ta gặp tai nạn, để lại cho cô ta tỷ tài . Nếu không thì tôi đời bám theo, liếm gót cô ta nhiều trời.
May mà bố cũng cho tôi cái mặt mũi dễ nhìn, nhất là đôi mắt đào hoa, nhìn bồn cầu cũng ra vẻ tình sâu nghĩa nặng.
Nhờ , đám theo đuổi, cuối cùng Hà Nam đã chọn tôi.
Nhưng giàu có dễ qua mặt. Trước khi kết hôn, Hà Nam bắt tôi ký cả chồng hợp đồng tiền hôn nhân, ly hôn thì tôi một xu cũng không được.
hết, cô ta còn đề phòng tôi như đề phòng trộm. Thà thuê CEO chuyên nghiệp cũng không chịu giao công ty cho tôi quản, chỉ ném cho tôi cái chức quản lý bộ phận chẳng có thực quyền.
Chi tiêu hằng ngày cũng chỉ cho tôi dùng thẻ phụ, mỗi tháng vỏn vẹn ba mươi ngàn.
ngoái tôi ở quê dột mái, cô ta rút đúng mười vạn, còn nói “sửa sang mất vạn , phần còn lại xem như con dâu hiếu kính bố chồng”.
Nực ! Đã muốn hiếu thảo thì sao không bỏ tiền mua hẳn cho bố tôi căn mới? Cô ta thiếu tiền ?
Một cái túi xách cũng hơn trăm ngàn, mà coi gia đình tôi như ăn mày ban phát!
Đã thì cũng đừng trách tôi độc ác.
Ly hôn không lấy được tài , thì biến thành “góa vợ” chắn được chứ gì!
nên sau khi Hà Nam mang thai, tôi tìm đủ mọi cách bắt cô ta ăn, ép đến mức biến thành một bà bầu bệnh tật .
Kế hoạch của tôi vốn hoàn hảo: chỉ cần cô ta xảy ra , cho dù có hợp đồng tiền hôn nhân ngáng đường, tôi vẫn có thể đường hoàng tư cách cha đứa bé mà chiếm lấy gia họ Hà.
ngờ, vắt óc tính toán suốt cả trời, cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.
Nghĩ đến để Hà Nam mang thai lại, tôi còn phải giường cô ta, lòng tôi lại phiền muộn đến phát điên.
Mỗi khi Hà Nam nằm , lớp thịt trên cô ta đều chảy xệ, nhìn chẳng khác gì một vũng bùn nhão.
Hôn cô ta, tôi có cảm giác như đang hôn miếng thịt ba chỉ, ngấy đến phát buồn nôn.
Đúng là tiền khó kiếm, mà phân còn khó nuốt!