Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi và Phó Nghĩa đã kết hôn gần năm năm.

Trong mắt người ngoài, anh ta là một người chồng hoàn hảo.

Biết lo cho gia đình, thật thà, không trăng hoa, tính tình lại vô cùng tốt.

Mọi người đều nói tôi tu tám kiếp mới cưới được người đàn ông như anh ta.

Vậy mà chỉ trong một chuyến công tác, tôi phát hiện anh ta ngoại tình.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, tôi luôn nghĩ rằng nếu phát hiện chồng phản bội, chắc chắn tôi sẽ phát điên.

Nhưng không, tôi lại bình tĩnh đến mức lạ thường.

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra…

Tôi không còn yêu Phó Nghĩa nữa.

Tôi dự định nói chuyện thẳng thắn với anh ta, nhưng trước đó, tôi nhận được một thông báo giao dịch.

Mười vạn tệ vừa bị trừ đi.

Ly hôn là chắc chắn, nhưng số tiền này tuyệt đối không thể lãng phí được.

2

Phó Nghĩa đúng là một người thật thà, điều này không cần bàn cãi.

Nhưng anh ta cũng là một kẻ tự phụ, luôn cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh, còn tôi thì ngốc nghếch.

Chuyện này, tôi cũng có phần trách nhiệm. Dù gì thì từ khi quen nhau đến giờ, tôi vẫn luôn duy trì hình tượng người đẹp ngực to nhưng não thì như trái nho.

Thế nên anh ta không hề đề phòng tôi, cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nghi ngờ và theo dõi mình.

Vậy nên, tin nhắn trong điện thoại cũng chẳng buồn xóa quá nhiều.

Chỉ mất một chút thời gian, tôi đã dễ dàng tìm ra lịch sử đặt phòng khách sạn của anh ta.

Vì thế, khi anh ta bị cảnh sát bắt, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Chỉ là tôi không ngờ, anh ta còn có mặt mũi gọi cho tôi, bảo tôi đến chuộc người.

Lúc đó đã hơn mười giờ đêm, điện thoại của tôi bỗng vang lên.

Bình thường, giờ này tôi đã ngủ từ lâu.

“Alo? Chuyện gì thế?” Tôi giả vờ nghi hoặc.

Phó Nghĩa có vẻ đang chột dạ, giọng điệu gấp gáp, bất an:

“Em cứ đến đây trước, đến rồi anh nói sau.”

“Cảnh sát nào vậy?”

Tôi hỏi lại, cố tình tỏ vẻ mù mờ.

Không ngờ đầu dây bên kia lại đổi người.

“Chào cô, tôi là cảnh sát từ đồn Ninh Kiều. Chồng cô bị bắt vì tội mua dam, cô cần nộp phạt 5.000 tệ để bảo lãnh. Phiền cô đến xử lý ngay.”

Tôi bật cười.

“Anh là ai? Sao lại cầm điện thoại của chồng tôi?”

“Tôi là cảnh sát—”

Hắn còn chưa nói hết câu, tôi đã dập máy.

Buồn cười thật, chính tôi là người tố cáo anh ta, sao phải đi chuộc người?

Tôi chụp lại màn hình cuộc gọi, đăng một bài lên trang cá nhân, tiện thể lên án đạo đức xã hội xuống cấp, thủ đoạn lừa đảo ngày càng tinh vi.

“Thời buổi này, lừa đảo đủ kiểu, ngay cả bọn trộm cũng dám giả mạo cảnh sát gọi điện đòi tiền.”

3.

Quả nhiên, chưa đầy mười phút sau, mẹ chồng tôi gọi đến.

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập trong đêm yên tĩnh, từng hồi từng hồi, gấp gáp như thể sắp có chuyện động trời.

Điện thoại reo liên tục bốn, năm lần.

Tôi không nghe máy.

Tôi đoán, bà chắc chắn đã thấy bài đăng của tôi.

Cuối cùng, điện thoại cũng ngừng reo.

Nhưng ngay sau đó, tôi bị bắn phá bởi hàng loạt tin nhắn:

【Lưu Kiệt, con xóa bài đăng trên mạng xã hội đi, như thế không hay đâu.】

【Lưu Kiệt, dù sao nó cũng là chồng con, con phải đến đồn cảnh sát một chuyến chứ.】

【Lưu Kiệt, chuyện này chắc chắn là có người hãm hại nó.】

Tin nhắn tới không ngừng.

Tôi nhìn qua một lượt, rồi đơn giản tắt nguồn điện thoại.

Nếu nói một cách công bằng, thì từ trước đến nay, tôi đối xử với mẹ chồng không hề tệ.

Hàng tháng tôi đều chu cấp đầy đủ từ thực phẩm bổ dưỡng, tiền sinh hoạt, quần áo đến trang sức.

Thậm chí, tôi còn liên lạc với bà thường xuyên hơn cả con trai bà.

Suốt năm năm qua, tôi vẫn nhớ những lần bà quan tâm hỏi han, những khoảnh khắc mẹ con thân thiết.

Vậy mà bây giờ, tôi không khỏi thất vọng.

Bà đã từng nói vô số lần rằng nếu Phó Nghĩa phản bội tôi, bà nhất định sẽ đứng về phía tôi.

Nhưng khi chuyện xảy ra thật, bà lại lựa chọn che giấu, thậm chí còn ra sức bảo vệ con trai mình.

Trước đây, tôi không chắc bà có biết chuyện hắn ngoại tình hay không.

Nhưng giờ thì tôi chắc chắn – bà biết.

4.

Rạng sáng, Phó Nghĩa trở về.

Tiếng đập cửa phòng vang lên ầm ầm, như thể muốn phá tung cánh cửa.

Khi tôi mở cửa, hắn đứng đó, sắc mặt tối sầm, ánh mắt đầy tức giận.

“Lưu Kiệt, cô có ý gì hả?”

Tôi ngây thơ chớp mắt: “Ý gì là sao?”

“Tại sao cô không đến đồn cảnh sát đón tôi?”

Tôi nhướng mày: “Anh đi mua dam à?”

“Tôi không có!”

“Vậy thì là lừa đảo rồi. Lừa đảo thì liên quan gì đến tôi? Tôi đến làm gì?”

Phó Nghĩa cứng họng, muốn nói gì đó nhưng bị mẹ hắn kéo lại.

Bà ấy lén đưa cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Quả nhiên, hắn lập tức im lặng.

Xem ra, mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Mẹ con họ chắc hẳn đã bàn bạc kỹ lưỡng trên đường từ đồn cảnh sát về nhà.

Cơn giận vừa nãy của Phó Nghĩa, một nửa là thật, một nửa là để thăm dò phản ứng của tôi.

Tôi giả vờ như không thấy những ánh mắt ngầm trao đổi giữa hai người họ, ngây thơ hỏi:

“Anh đến đồn cảnh sát rồi, vậy tên trộm bị bắt chưa?”

Hắn khựng lại một chút, sau đó không kiên nhẫn đáp:

“Bắt được rồi.”

Hắn còn định nói gì đó, nhưng tôi đã nhanh chóng cắt ngang:

“Ngày mai tôi còn phải đi làm. Anh đi tắm rồi ngủ đi. Mẹ cũng thức cả đêm rồi, mau nghỉ ngơi đi ạ.”

Nói xong, tôi thản nhiên quay người trèo lên giường.

Dù sao cũng đã là rạng sáng, tôi phải ngủ đủ giấc.

Ngày mai, tôi còn phải đến đồn cảnh sát lấy hồ sơ.

Đây chính là chứng cứ ngoại tình hợp pháp nhất, chắc chắn sẽ rất hữu ích khi ly hôn.

5.

Tốc độ hành động của Phó Nghĩa nhanh hơn tôi một bước.

Khi tôi còn đang ở đồn cảnh sát làm thủ tục lấy hồ sơ, thì ngân hàng đã gọi điện đến.

“Chào cô Lưu, là thế này. Chồng cô hiện đang có mặt tại ngân hàng, nói rằng tình hình tài chính của cô gặp chút vấn đề và muốn rút hết tiền từ các khoản đầu tư của cô.”

Giọng nhân viên ngân hàng có chút khó xử xen lẫn thiếu kiên nhẫn.

Tôi bật cười.

Hắn nghèo đến mức này rồi sao?

Đến cả cách này cũng nghĩ ra được.

Nếu hắn có thể dùng trí thông minh của mình vào chuyện đúng đắn, thì có lẽ cuộc đời đã không thảm hại thế này.

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Đừng để ý đến hắn. Nếu hắn còn làm loạn, cứ gọi bảo vệ đuổi ra là được.”

“Rõ rồi, cô Lưu.”

6.

Tôi và Phó Nghĩa quen nhau từ thời đại học.

Tôi là người bản địa, gia đình kinh doanh nhỏ, không giàu có gì nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, không cần lo lắng chuyện cơm áo.

Còn Phó Nghĩa là người từ tỉnh khác đến.

Bố hắn mê cờ bạc…

Từ nhỏ, cha mẹ Phó Nghĩa đã ly hôn vì người cha nghiện cờ bạc.

Sau đó, để mưu sinh, hắn cùng mẹ chuyển đến đây.

Thật ra, khi quyết định kết hôn, tôi cũng đã cân nhắc về hoàn cảnh gia đình hắn – tương đối đơn giản, không có nhiều ràng buộc, sau này hôn nhân sẽ thoải mái hơn.

Bố mẹ tôi cũng không phản đối nhiều, ngược lại, của hồi môn dành cho tôi còn rất hậu hĩnh.

Ngoài vài căn nhà, còn có một khoản tiền mặt kha khá.

Lúc đó, mấy căn nhà vẫn đứng tên bố mẹ tôi.

Sau khi kết hôn, Phó Nghĩa đã nhiều lần thúc giục tôi sang tên cho hắn.

Nhưng vì một số chuyện vụn vặt, tôi cứ trì hoãn mãi.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự may mắn vì chưa làm theo.

Vừa bị ngân hàng từ chối, Phó Nghĩa đã gọi điện cho tôi ngay lập tức, giọng đầy tức giận:

“Lưu Kiệt! Có phải cô bảo ngân hàng đuổi tôi đi không?”

Trước đây, tôi chưa từng thấy hắn dễ nổi nóng như vậy.

Có lẽ là do trước giờ cuộc sống quá thuận lợi, chỉ vừa gặp chút khó khăn mà đã mất kiểm soát thế này.

Tôi thản nhiên đáp:

“Đúng vậy.”

“Cô bị điên à? Dạo này cô cứ gây chuyện suốt!”

Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng ngay lúc đó, giọng mẹ hắn vang lên từ đầu dây bên kia:

“Im miệng!”

Sau đó, bà ta dịu giọng nói với tôi:

“Tiểu Kiệt à, thằng bé này dạo này bị đả kích nhiều, nói chuyện có phần lỗ mãng, con đừng để bụng.”

Tôi cười nhạt: “Đúng là không suy nghĩ thật.”

“Phải phải, dạo này công việc nó khó khăn lắm. Mấy hôm trước nó còn phải lấy ít tiền từ thẻ của con để xoay sở, nhưng vẫn chưa đủ. Nó biết con có đầu tư tài chính, nên mới tính đến chuyện đó…”

Giọng bà ta đầy ẩn ý, chờ tôi tự động mắc bẫy.

7.

Nhớ lại trước đây…

Phó Nghĩa chưa bao giờ nói cần tiền, cũng không bao giờ chủ động hỏi mượn tôi.

Nhưng hắn có cách khác.

Hắn luôn đóng vai một người chồng tốt, ngoan ngoãn, chung thủy, khiến tôi tin tưởng, để tôi tự nguyện chia sẻ tài chính với hắn.

Nhưng bây giờ, khi vỏ bọc bị lột trần, con người thật lộ ra—mặt dày, tham lam, và không biết xấu hổ.

Tôi cười nhẹ, đáp lại mẹ hắn:

“Mẹ yên tâm, đầu tư của con không có sẵn tiền mặt, cũng không thể rút ra ngay được.”

Dứt lời, tôi dứt khoát cúp máy.

Họ tưởng tôi vẫn là con ngốc năm đó sao?

Trước đây, chỉ cần Phó Nghĩa mở lời, tôi sẽ không do dự mà chuyển tiền ngay.

Nhưng giờ thì khác.

Tôi cười nhẹ, thản nhiên đáp:

“Ồ, vậy à? Nhưng tài khoản đó không phải của con, mẹ cũng biết rồi đấy, tiền của con đều đã đầu tư hết. Cái thẻ đó là của ba con. Bình thường con ít khi dùng, gần đây ba con còn hỏi có phải con đang gặp khó khăn tài chính không nữa kìa.”

Tôi lơ đễnh nói, như thể không nhận ra ý đồ của họ.

Mẹ hắn khựng lại một chút, rồi lập tức đổi giọng:

“Ây da, thì ra là thẻ của ba con à? Vậy coi như mượn tạm thôi. Tiểu Kiệt, con xem có thể lấy tiền từ chỗ đầu tư ra không…”

Tôi không để bà ta nói hết câu, lập tức cắt ngang:

“Được thôi, để con nói lại với ba, làm một cái giấy vay nợ đàng hoàng. Ba con bảo dạo này tài khoản có vài giao dịch lạ lắm.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Có vẻ họ không ngờ tôi lại nói như vậy.

Một lúc sau, bà ta vội vàng đáp:

“Vậy cứ để sau hẵng nói, mẹ bận rồi, cúp máy đây.”

Tôi mỉm cười nhìn màn hình điện thoại tối đen.

Cuối cùng cũng chột dạ rồi sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương