Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm thứ mười khi kết hôn với tôi, Thẩm Yến Lễ ngoại .
Anh trọn khu tuyết để đi với cô , chỉ cô gái nhỏ đó nói rằng muốn ngắm tuyết.
Anh tưởng mình che giấu rất tốt, có thể vừa ăn cướp vừa la làng hưởng phúc với phụ nữ.
anh không hề biết, chiếc thẻ anh dùng để thanh toán chính là thẻ phụ được tôi liên kết, còn ông chủ đứng khu tuyết đó… là tôi.
đứa con gái luôn sùng bái anh, thường hay nũng nịu với anh, lúc đang nằm vòng tay tôi, lạnh lùng nhìn vào màn hình giám sát của khu tuyết.
“ ơi, năm mình nên gửi hoa gì cho nhỉ?”
“Cúc trắng hay cúc vàng đây?”
———
Khi nghe con gái bằng giọng non nớt ngọt ngào thốt ra câu ấy, tôi khẽ vuốt mái tóc bé.
Trên đầu con bé còn búi tóc do chính Thẩm Yến Lễ tự tay buộc vào buổi sáng, tôi cùng con lặng lẽ đoạn giám sát của kia.
“Con thích loại hoa nào? Con thích cái gì, thì mình gửi cái đó nhé.”
Tôi chưa giờ nghĩ mình sẽ phát hiện Thẩm Yến Lễ ngoại theo cách — hay nói đúng hơn là, tận chứng kiến anh lặp lại những điều từng làm với tôi, giờ là với phụ nữ khác.
video, Thẩm Yến Lễ đầy cưng chiều, đeo khăn cho cô gái trẻ đang làm nũng, không chịu đeo.
Tuyết trắng xóa phía một bức tranh đẹp đẽ của .
Nếu không phải cảnh xảy ra khi tôi anh còn hôn nhân, có lẽ tôi thật sự sẽ vỗ tay khen ngợi.
Mấy ngày trước, tôi nhận được tin nhắn giao dịch thẻ. Lúc đó tôi vừa đưa con gái trường tiểu học.
Nhìn thấy thông báo chi tiêu ở khu tuyết Ngọc Giang thành phố A, tôi lập tức nhớ lại lời Thẩm Yến Lễ nói lúc rời nhà rằng anh sẽ đi công tác ở thành phố A. hôm đó trùng với sinh nhật của con gái tôi.
Không hề nghi ngờ, tôi tưởng rằng anh đang kế hoạch một bất ngờ cho con gái.
Khu tuyết đó là tài sản đứng tên tôi, tôi đương nhiên biết trọn phải đặt trước giá tiền là nhiêu.
Tôi lập tức gọi cho Thẩm Yến Lễ.
“Alo~ chồng ơi~ anh đang làm gì đó?”
So với bình thường, giọng anh hôm nay có vẻ hoảng hốt.
“Anh đang bận việc ~ để lúc về khách sạn anh gọi lại cho nhé.”
Anh cúp máy rất nhanh, tôi kịp nghe thấy giọng của một cô gái trẻ đang hào hứng ở phía bên kia.
Tôi không muốn tin Thẩm Yến Lễ làm chuyện gì có lỗi, một dự cảm bất an trỗi dậy từ đáy lòng khiến tôi không thể không mở WeChat .
“Gửi hình ảnh giám sát của khu tuyết Ngọc Giang máy tính của tôi.”
phụ trách lập tức phản hồi, chỉ mất vài phút là xong.
[ – .]
Tôi đối chiếu với thời điểm giao dịch thấy Thẩm Yến Lễ xuất hiện ở quầy lễ tân.
chỉ vài giây , hơi thở tôi nghẹn lại.
video, Thẩm Yến Lễ đang ôm một cô gái trẻ đang nũng nịu lòng.
Cô gái cười tươi hoa, chớp chớp đôi lấp lánh, rồi hôn má anh .
“Cảm ơn anh Yến~ một câu nói muốn ngắm tuyết, anh đã cả khu tuyết vào đúng ngày sinh nhật ~”
Tiếng reo hò của đám đông xung quanh từng đợt sét đánh xuống, khiến toàn thân tôi tê dại.
“Trời ơi! Ngọt ngào quá đi mất!”
“Giá mình có một bạn trai vậy~”
“ của giàu có là thế đấy! Chết tiệt! Ghen tị quá…”
Tôi lặng lẽ ngồi phòng khách, từ sáng tối đi lại đoạn video Thẩm Yến Lễ ngoại .
Anh mang ánh đầy thương đáp lại nụ hôn của cô gái trên má.
“Tất nhiên là phải tốt với rồi, anh ~”
anh . Sáu chữ ấy cứ lời nguyền, vang vọng mãi đầu tôi.
Tới khi bảo mẫu đưa con gái tôi về nhà, tôi mới tỉnh lại.
đêm tôi không chợp , con gái ôm chú thỏ bông tôi mua, bò giường nằm cạnh tôi.
“ ơi… con máy tính để ở phòng khách rồi.”
“ không cần con mình nữa ? Tại lại đối xử tốt với cô kia vậy? quên hôm đó là sinh nhật của con ?”
So với nỗi đau của tôi, con bé lại có vẻ rất bình tĩnh. Tôi không kìm được, ôm chặt con òa khóc.
“ à, con biết rồi, chuyện gọi là ngoại .”
“Cho nên, đừng con tha thứ cho . Mình phải khiến nhận lấy hình phạt xứng đáng.”
Lời của con khiến tôi bật cười nước .
Tôi chưa từng nghĩ rằng con gái mình lại thấu đáo vậy.
phải thôi — một đứa trẻ được tôi nuôi lớn bằng tham vọng, có thể không đứng về phía tôi?
Chúng tôi là đồng minh bẩm sinh, không phải cá thể bị họ tộc chia cắt.
Tối hôm đó, tôi dỗ con ngủ bên cạnh, nhìn khuôn mặt ngây thơ đang say giấc.
Khóe môi tôi từ từ nhếch thành nụ cười lạnh lùng.
“Thẩm Yến Lễ, ra cuối cùng chúng đi bước .”
“ sai thì phải trả giá, chẳng phải vậy ?”