Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nữ quỷ đã thiêu rụi cả nhà anh ta, giờ chắc chắn đã theo tới bệnh viện. Nhưng mà bệnh viện rộng thế kia biết tìm người ở đâu?
Ba tôi khoanh tay, lườm tôi một cái:
“Có tiền không?”
“Có, có chứ. Tổng giám đốc công niêm yết đàng hoàng, ba hiểu mà!”
Nói xong, ông lão mới chịu móc cái cũ kỹ ra, miệng lầm rầm gì đó.
Chưa bao lâu, kim bắt tít mù, cuối cùng chỉ về hướng Đông Nam.
“Ba ơi, cái này con không cần tính cũng biết, Đông Nam là khu phòng SSSVIP của bệnh viện thành phố đó. Giàu là toàn ở đó hết!”
“Thế con biết phòng nào không?”
“… Không biết.”
“Không biết đừng nói.”
“… Vâng.”
Tôi theo ba lén lút luồn qua mấy y tá đang tuần tra, giả làm thân nhân bệnh nhân, cuối cùng tới trước phòng 1808.
“Phòng này không ba?” – Tôi hạ hỏi.
“Ừ.” – Ba tôi đầy tự tin gật .
Tôi áp tai lên cửa nghe thử – bên trong hình như không có ai.
“Ba, con nữ quỷ có ở trong không?”
Ba tôi vươn cổ ngửi một vòng, rồi lại bấm đốt ngón tay tính toán một hồi.
Sau đó ông gật chắc nịch: “Ở trong!”
“! Vậy chúng ta chuẩn xông ! Con đếm 1-2-3!”
Ba tôi lôi kính ra, chuẩn sẵn sàng, chờ hiệu lệnh của tôi.
“Một! !…”
Còn chưa kịp đếm đến ba sau lưng vang lên tiếng chân.
“ rồi, cảm ơn viện trưởng Vương, làm phiền anh quá.” – Một nói thuộc vang lên.
Nghe rất , cực kỳ . Tôi lại.
Bắt gặp mắt của Lang Bạt Thiên Nhai – à không, là Tổng giám đốc.
“Tổng… tổng giám đốc, sao… sao ngài lại ở đây? Không nên nằm trong phòng sao?!”
“Tôi á?” – Ông ta chỉ mình – “Chẳng lẽ tôi… nằm trong đó thật?”
Tiễn viện trưởng đi, Tổng giám đốc lại, mắt nhìn tôi ba tôi như muốn xuyên thủng cả đứa.
“Cô là trợ lý hành chính của công đúng không? Tên… Miểu Miểu?”
“Dạ… là Miểu Miểu.”
“À, tôi nhớ ra rồi. người đến đây làm gì?”
Tôi nghẹn lời. Chẳng lẽ bảo mình tới bắt quỷ?
Tôi còn đang ngập ngừng.
“Huynh đài, ta thấy huynh ấn đường u ám, e là tai họa sắp tới, không cần 998 cũng không cần 198, chỉ với 168 thôi, ta sẽ vẽ huynh một lá bùa trừ tà, giúp huynh tiêu tai giải nạn!” – Ba tôi tiến lên một , đập tan không khí lúng túng.
“Ba ơi, ông ấy… là Tổng giám đốc công tụi con mà.” – Tôi nhỏ nhắc.
“Rốt cuộc người tới đây làm gì? Sao cứ lén lén lút trước phòng con tôi?” – Tổng giám đốc chau mày, vẻ không vui lắm.
Con trai?! Không bảo mình độc thân chưa cưới à?!
Chẳng lẽ… con riêng ngoài giá thú?
Trời ơi… Hình như tôi lại phát hiện thêm bí mật động trời nào đó.
“Ba, họ đi.” – Đúng lúc ba chúng tôi đang trợn mắt nhìn nhau trước cửa phòng, bên trong vang lên nam yếu ớt.
Tôi ra hiệu ba. Ba tôi lập tức giơ kính lên.
Tôi đẩy cửa , thấy chiếc giường trắng tinh có một người đàn ông đang nằm.
Ngũ quan anh ta sắc sảo, làn da tái nhợt.
( Truyện dịch bởi Quất Tử, chỉ đăng tải MonkeyD, Mọt truyện kênh youtube Quất Tử Audio )
Tôi nhìn kỹ lại đúng là hơi giống Tổng giám đốc thật, chắc chắn là con ruột không sai đâu . sáng ban mai từ cửa sổ rọi nghiêng lên anh ta, phủ lên một lớp hào quang mờ nhạt.
Đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng, trong sáng lại có vẻ… không chân thật lắm. Công nhận, người này… đẹp trai thật đấy.
Tôi nhìn đến ngẩn người. Anh ta cũng đang nhìn tôi.
Khoảnh khắc mắt chạm nhau rong đôi mắt u tối ấy bỗng hiện lên một tia sáng, lấp lánh niềm vui mừng. Dưới nhìn thẳng thắn của tôi, gương trắng bệch của anh ta dần ửng đỏ.
Tôi tới một , đưa tay sờ lên trán anh ta.
“Tổng giám đốc, con trai anh… hình như đang sốt .”
“Khụ khụ.”
Người đàn ông đang nằm giường khẽ ho tiếng, né tránh tay tôi.
Anh ta liếc nhìn mấy món đồ nghề tay ba tôi, rồi lại, từ xuống dưới quan sát tôi một lượt, nhẹ nói:
“Cô , cô lại đây một chút.”
…Gọi tôi hả?
Tôi rón rén đi tới, tim đập thình thịch.
“Streamer, hình như tôi nữ quỷ bám theo mất rồi, cô nói xem giờ làm sao đây?” – anh ta yếu ớt, hơi thở nóng rực phả bên tai khiến cổ tôi ngứa ngáy râm ran.
Tôi giật b.ắ.n người như điện giật.
Hả? HẢ?!
Tôi sang nhìn Tổng giám đốc – à không, là anh ta – rồi lại nhìn anh ta, hết nhìn anh lại sang nhìn tôi.
“Cậu cậu cậu? Tôi tôi tôi? Hắn hắn hắn?”
“Ừ, là tôi. Tôi nghe cô gọi tôi ngoài cửa là ‘Lang……”
“Suỵt!” – Tôi vội nhào tới bịt miệng anh ta lại, ra hiệu đừng nói nữa!
“ người nhau à?” – ông thanh hỏi.
“, dĩ nhiên là , cùng công làm gì có chuyện không ?” – Người đàn ông giường nở một nụ cười nhạt, để lộ hàm răng trắng đều.
Tôi lúc này mới nhìn kỹ lại khuôn anh ta. Ừm, đúng là có chút . Nhưng nhất thời lại chẳng nhớ ra .
Anh ta như đoán sự bối rối trong mắt tôi.
“Trước kia cô không để ý cũng thôi. Tôi là Dự Chu. Có lẽ cô không ấn tượng lắm, dù sao cô cũng bận rộn quá mà – ban ngày đi làm, ban đêm còn …” – Anh ta lại nở một nụ cười mờ ám.
Dự Chu. Tôi nhớ ra một chút rồi.
Chính là nhân vật chính trong hàng loạt tin đồn tám nhảm trong công . Chính là đối tượng khiến vô số nữ nghiệp mê mệt không thôi – nam thần trẻ tuổi tài cao ấy.
Nhưng tôi xưa giờ không mấy quan tâm mấy vụ tám nhảm, chỉ lo làm giàu thôi. Ngày nào cũng đi làm đúng giờ, hết giờ biến mất – chính là tôi đó.
Nói thật, công đông tới mấy trăm người, không nhớ ra anh ta cũng là chuyện bình thường.
nên hóa ra Dự Chu mới là “Lang Bạt Thiên Nhai”?
Là tôi nhận nhầm từ ?!
“Cô tới tìm Dự Chu có việc gì sao?” – Tổng giám đốc ngắt lời dòng suy nghĩ của tôi.
“ à, là con mời cô bác trai tới đó. không nhớ sao? Hôm trước con có nói có vị đại sư bảo con nữ quỷ bám theo.” – Dự Chu cười nói giúp tôi – “ đừng lo, để cô bác giúp con xem thử đi.”
Chúng tôi đang nói chuyện, ba tôi cũng không rảnh rang gì. Ông vẫn đang cầm kính đi quanh phòng kiểm tra từng ngóc ngách.
“Ba, có phát hiện gì không?” – Tôi hỏi nhỏ.
“Lạ lắm, lạ cực kỳ.” – Ba tôi xoay vòng – “Tao lần theo khí tức nữ quỷ mà tới đây, vậy mà trong phòng lại không thấy gì cả.” – Ông đốt một lá bùa, thổi tro bay ra khắp phòng, dần trầm xuống – “Chuyện này… có khi không nữ quỷ bình thường, giống như có người cố tình nuôi tiểu quỷ vậy.”
Nuôi tiểu quỷ…
“Tổng giám đốc , ông nghĩ kỹ lại xem dạo này có đắc tội với ai không?” – Ba tôi hỏi.
Tổng giám đốc nhìn ba tôi, thoáng trầm ngâm.
“Trừ việc tìm một người vợ ra, còn cách nào khác không?” – Dự Chu đột nhiên hỏi nhỏ bên cạnh.
“Vợ nào cơ?” – ông lại thanh.
“Không có gì, không có gì đâu, con học hành chưa tới nơi tới chốn, nói bừa đó mà.” – Tôi vội cười trừ, làm đáng yêu với ba mình.
Rồi liếc mắt cảnh cáo Dự Chu.
Ý tôi là: cậu mà còn lắm lời nữa, tôi sẽ xử cậu trong vòng ba !