Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không nhịn nhìn về phía : “Anh bệnh à? Cái này cũng nhớ?”
lẽ cũng cảm hơi lỗi, sự tức giận trên mặt anh ta dần tan biến, nhỏ giọng nói:
“Anh không phải là muốn ghi nhớ số tiền anh tiêu cho em đâu… là… là mẹ anh bảo anh phải ghi chép tiền chi tiêu, nhất là tiền tiêu cho em.”
Khi yêu, tôi sự hơi giống “mama boy”.
Ví dụ , anh ấy mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho mẹ, sáng và tối đều cố định, là hành lễ vậy.
Mỗi ngày đều là, “Mẹ, mẹ ăn chưa? Mẹ cảm ? Hôm nay con làm gì ?”
Sau đó mẹ anh ấy sẽ nói rất nhiều, ban đầu tôi không ấy nói gì, một lần tôi ở gần mới nghe , hóa là mẹ anh ấy đang dạy anh phải hiếu thảo, nói rằng họ rất khó khăn, bảo phải tiết kiệm, nói rằng không hiếu thuận với cha mẹ là trời sẽ giáng tai họa xuống, bảo anh phải hiếu thuận mới tích đức cho mình.
Lúc đó tôi cảm kỳ quái.
Nhưng nói với tôi là mẹ anh ấy đang giận vì cãi nhau với bố, bình thường không vậy, nên tôi cũng không tìm hiểu thêm.
Không ngờ, đến mức anh ấy ngay cả việc uống trà sữa cũng phải ghi !
“ nói con đã tiêu bao nhiêu tiền của con cho sao?” Mẹ anh ấy tôi, suýt chút là mũi tôi, khinh bỉ nói:
“Nhìn lần đầu tiên là đã không phải tốt! Cô trẻ vậy dụ dỗ lừa gạt đàn ông lấy tiền, không đứng đắn!”
sự, tôi không thể chịu đựng những lời này, tôi chẳng phải mở miệng .
Ba năm yêu nhau, tôi đã chuyển cho bao nhiêu tiền sinh hoạt tôi cũng không nhớ nổi, cộng với những món quà tôi mua cho anh ta, ít nhất cũng phải vài vạn .
Bây giờ mẹ anh ta nói tôi ba năm tiêu 800 tệ là lừa gạt anh ta tiêu tiền sao?
Tôi sự muốn bật cười! Lôi điện thoại , lịch sử chuyển khoản cho mẹ anh ta:
“Tôi chuyển cho con 30.000 tệ thôi, bảo tôi dụ dỗ anh ta lấy tiền sao?”
Tôi cố nhịn không nhịn , vẫn phải nói: “ bệnh đi khám đi, đừng ngoài làm loạn!”
“ không quan tâm!” Mẹ anh ấy quay đi, “Dù sao cũng phải trả tiền, phải trả lãi!”
“Không sẽ đi hỏi xem các nuôi con , sao để con lấy tiền đàn ông không trả !”
Tôi siết chặt tay, hít một hơi sâu, nhìn , kìm nén cơn giận trong lòng.
“Vậy, anh cũng nghĩ sao?”
cắn môi, đưa tay kéo mẹ anh ấy : “Mẹ, đừng nói , Linh Linh không lừa tiền con đâu, đó là con tự nguyện tiêu…”
Bố anh ấy vung tay lên vỗ lưng anh ấy: “Mẹ đã nói , tiền đã tiêu đã tiêu , đừng nói nhiều!”
「Cái tay chĩa ngoài, là nhà họ chúng ta không? sớm đã muốn sang làm con nhà họ Lý chứ gì!」
rụt cổ , không dám nói thêm lời .
Tôi nhìn đàn ông mình đã yêu suốt ba năm trời với ánh mắt thất vọng.
Từng lúc tôi nghĩ anh ta khiêm tốn, xuất sắc, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Nhưng giờ đây tôi mới nhận bộ mặt của anh ta.
Nhút nhát, bám váy mẹ, ích kỷ… Nếu sớm anh ta vậy, c.h.ế.t tôi cũng sẽ không ở bên anh ta.
Mẹ anh ta vẫn ầm ĩ đòi tiền, mẹ tôi đã không thể nhịn thêm :
「Đòi tiền cũng , trước tiên phải trả tiền con tôi đã tiêu cho con !」
Mẹ anh ta nhướng : 「 bằng chứng gì nói con đã tiêu tiền cho con tôi?
「Hơn , là con ngu dại, tự nguyện đ.â.m đầu . Con tôi để phụ nữ tiêu tiền cho mình, mới gọi là bản lĩnh!」
Khả năng đổi trắng thay đen và cãi bướng cãi cùn của ta quả đạt đến mức điêu luyện.
Mẹ tôi, một học thức, làm sao là đối thủ của ta, tức đến mức suýt ngất, nghiến răng nói:
「 thôi, vậy kiện tòa!
「Nhà chúng tôi không sợ mất mặt, bây giờ chúng ta đến tòa xem thẩm phán nói !」