Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nổi tiếng là đứa ngốc trong giới.
Rõ ràng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, bị mẹ kế đuổi khỏi nhà.
Đã không sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình, ngốc nghếch đi làm thế thân tình nhân cho khác.
nhắc đến tôi, mọi trong giới hầu đều cười cợt kèm theo vài phần mỉa mai.
họ không , làm thế thân của Phó Cửu Xuyên có bao nhiêu hạnh phúc.
Phó Cửu Xuyên trở , dì giúp việc đang than phiền chuyện tôi kén ăn.
“ Cố kén ăn quá, này không ăn, kia cũng không ăn. Tôi vất vả nấu cả bàn đồ ăn, mà ấy chỉ ăn được hai miếng.”
Dì với giọng đầy ẩn ý, ngầm nhấn mạnh sự cực khổ của mình, tiện thể chê tôi không điều.
Phó Cửu Xuyên nghe xong, chỉ nhẹ nhàng khen dì vất vả bảo sẽ điều chỉnh lương dựa theo khối lượng công việc. Thế là dì hài lòng rời đi.
Chờ dì đi xa, tôi mới ló nửa đầu từ góc tường.
Phó Cửu Xuyên bất lắc đầu: “ ta đi , em định trốn đến bao giờ?”
Tôi nhích đến gần anh, ấm ức ôm lấy cánh anh, giọng đầy oán trách: “Đồ ăn của dì nấu dở quá.”
“Em gà hầm nấm dì làm gà xào cay. Em cháo bát bảo dì nấu cơm chiên tương ớt. Em cá vược hấp dì nấu cá chép om cay… “
đến đây, tôi nghẹn ngào, đôi ướt đỏ .
“Trưa nay em ăn được hai miếng, môi đã đỏ đến đau rát. Vậy mà dì ăn ngon lành, em làm bộ làm tịch.”
Nước tôi rơi thành từng giọt to: “Phó Cửu Xuyên, đây là mà anh gọi là tốt cho em sao?”
“Từ trưa đến giờ em chưa ăn được gì. Anh mà không cho em ăn, em đói c.h.ế.t mất…”
Phó Cửu Xuyên bất tôi, nhẹ nhàng lau nước .
“Em đúng là khó chiều thật.”
Tôi càng khóc to hơn, rụt rè hỏi: “Vậy… anh không muốn em nữa à?”
Phó Cửu Xuyên thở dài, bực bội véo mũi tôi, đứng thẳng dậy, cởi áo vest bắt đầu xắn áo.
Tôi hoảng hốt anh: “Anh, anh, anh… định đánh em à?”
Anh hừ lạnh, xoa rối mái tóc tôi.
“Đúng vậy.”
Thấy tôi sắp khóc òa , anh bất : “Để thế thân nhỏ của anh không bị c.h.ế.t đói, anh đi nấu cơm cho em đây.”
Tôi đàn ông bước vào bếp, quen thuộc đeo tạp dề, rửa rau, cắt thái, khóe miệng cuối cùng cũng nhếch thành một nụ cười nhẹ.
Làm thế thân sao? Chẳng vẫn nắm được “kim chủ” trong lòng bàn đó thôi.
Một năm trước, tôi là thiên kim tiểu thư nhà giàu. sau cha qua đời vì bệnh, mẹ kế giành hết quyền đuổi tôi khỏi nhà.
Không nơi nương tựa, tôi lang thang trong khu phố.
Cha đã bảo bọc tôi quá tốt, đến nỗi rời khỏi nhà, tôi không đi đâu.
Tôi ngồi thẫn thờ bên vệ đường rất lâu, cho đến một chiếc Bentley chậm rãi dừng trước mặt.
“ là Cố Hi à?”
Tôi ngơ ngác đàn ông trước mặt.
Anh ta rất đẹp, mày kiếm sáng, đường nét cương nghị, vóc dáng cao lớn. Từng cử chỉ, hành động toát vẻ quý phái tao nhã.
“Anh tôi? Anh là bạn của bố tôi à?”
“Có thể xem vậy. … sao ngồi đây một mình?”
tôi đỏ , ấm ức kể việc bị mẹ kế đuổi khỏi nhà.
Phó Cửu Xuyên chằm chằm vào tôi, mãi sau mới trầm giọng hỏi:
“ có muốn làm thế thân cho ‘bạch nguyệt quang’ của tôi không? Nếu đồng ý, tôi sẽ đưa nhà, sẽ thật tốt.”
Tôi ngẩn , mất một lúc mới phản ứng : “Làm thế thân, anh sẽ tôi?”
“Tất nhiên.”
“ tôi ốm sẽ đưa tôi đến bệnh viện, đói sẽ nấu cơm, buồn sẽ an ủi tôi, mua váy đẹp giúp tôi đi học nữa?”
“Tất nhiên.”
“Thế làm thế thân cần làm gì?”
“Chỉ cần sống là được.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Vậy được, mau đưa tôi nhà đi. Tôi cả ngày chưa ăn gì, sắp c.h.ế.t đói .”
Cứ thế, Phó Cửu Xuyên đưa tôi nhà, thực hiện nghiêm túc lời hứa tôi.
rằng, Phó Cửu Xuyên đúng là một tốt.
Anh làm các món tôi : cá vược hấp, sườn xào chua ngọt, tôm hấp trứng. Hương thơm của thức ăn khiến tôi không nhịn được.
Tôi rón rén đến bàn ăn, bốc một miếng sườn cho vào miệng.
Ngon quá!
Tôi muốn lấy miếng thứ hai, bị anh đập vào .
“Rửa trước mới được ăn.”
Tôi lè lưỡi làm mặt xấu: “ , chú Phó.”
Thật anh chỉ hơn tôi 7 tuổi, trông anh rất chín chắn, nghiêm nghị, quản tôi cha tôi vậy.
tôi rất được anh quản.
Sau bữa ăn no nê, tôi nằm dài trên ghế sofa, xoa bụng, tận hưởng hạnh phúc.
Phó Cửu Xuyên mang đĩa trái cây tươi đến, không quên than phiền:
“Em không không ăn một miếng, ăn c.h.ế.t đói. Em đúng là cực đoan mà.”
“Là vì chú Phó nấu ngon mà.”
“Nịnh anh cũng vô ích. Anh sẽ không nấu ăn cho em mỗi ngày đâu.”
“Dĩ nhiên, anh không thể nấu ăn mỗi ngày được.”
Tôi lẽ đương nhiên: “Anh đi làm, kiếm tiền để nuôi em học mua váy đẹp cho em nữa chứ.”
Phó Cửu Xuyên: …
Anh bất véo má tôi: “Anh rốt cuộc là đang nuôi thế thân hay nuôi con gái vậy?”
“Không quan trọng.”
Tôi nắm lấy anh, nịnh nọt: “Chú Cửu, anh Cửu, thầy Cửu, giờ anh rảnh, giúp em sửa bài luận văn đi. Em viết đến mức mệt c.h.ế.t . thế thân vốn không thông minh của anh sắp học đến lú cả đây này.”
Tôi túm lấy một lọn tóc rụng trước mặt hắn, khóc ròng: “Mau cứu em với, nếu không thế thân của anh sẽ hói mất.”
Phó Cửu Xuyên lườm tôi một , thở dài chịu thua, bước vào thư phòng sửa bài cho tôi.
Trong lòng tôi thầm cười, “kim chủ” của mình đúng là không tệ.
Tôi đang học năm hai cao học, vừa tan học đã nhận được cuộc gọi từ Phó Cửu Xuyên.
“Tan học chưa?”