Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Thế nhưng khiến tôi thất vọng là, bước là một phụ nữ trạc tuổi tôi, trên tay còn xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ đồ mua sắm.
Cô ta bỏ một túi hoa quả tủ lạnh, rồi không khách sáo mà dặn tôi:
“ là mua con trai tôi ăn, với cái thứ nợ cô đẻ ra thì đừng có động , nghe rõ chưa?”
Hơ, thế là tôi biết cô ta là ai rồi.
Chính là chị chồng chị gái tôi, khi ly hôn thì dẫn con mẹ đẻ ở.
Ngày thường ham ăn biếng , ngoài việc đi mua sắm thì chẳng động tay việc gì, suốt ngày sai chị tôi như sai hầu.
Cô ta nói xong liền đưa mắt bếp:
“Cơm nấu xong rồi chứ? Chị đi mua sắm cả buổi chiều, mệt c.h.ế.t rồi, mau đi múc tôi một .”
Vừa nghe xong, tôi hào hứng!
thêm một nữa sẵn sàng ăn món tôi nấu!
Tôi hí hửng bưng một “mỹ thực” còn thừa nãy ra.
Chị gái chồng vừa giận:
“Phương Đình! dám lấy rửa nồi lẩu ra lừa tao à?!”
Tôi còn hơn, tát cô ta một cái quay tròn tại chỗ:
“Rửa cái con m’ ấy! Đối xử với tác phẩm bà thì giữ chút tôn trọng tử tế!”
“A! dám đánh tao!” – Cô ta hét như cái ấm sôi đang kêu, giậm định lao trả đũa.
Đáng tiếc là chưa kịp chạm tôi thì bị tôi vặn tay ra , đẩy ngã xuống đất một cú “chó gặm xương”.
Tôi giẫm một lưng cô ta, túm lấy tóc kéo đầu ngửa ra hết cỡ, giọng âm u:
“Ăn không?”
Da đầu cô ta như sắp bị tôi xé đôi, đau đến mức khóc ròng, miệng không ngừng van:
“Ăn, ăn! Tôi ăn, tôi ăn…”
này tôi mới buông cô ta ra, ung dung đứng cô ta vừa ăn vừa nôn, mắt còn lỡ chảy xuống .
Khà… thế này chắc là mặn hơn rồi nhỉ.
này, bà mẹ chồng vẫn trốn phòng tắm nãy không biết chui ra khi nào, xách ngay một cái ghế định lưng bổ tôi!
“Đánh c.h.ế.t , con bà thối tha!”
Tiếc là ở bệnh viện tâm thần – nơi toàn nhân tài kiệt xuất – tôi luyện được độ nhạy bén phi thường, chỉ cần né một cái là thoát.
Tiếp đó, tôi dễ dàng giật lấy cái ghế, ánh mắt kinh hoàng hai mẹ con, c.h.é.m một phát gãy luôn một ghế, rồi thuận tay đ.â.m thẳng xuống bà mẹ chồng kia!
“A!” – hét xé họng vì kinh hãi vang , bà ta sợ đến mức tè cả ra quần.
Khúc gỗ ấy cắm phập xuống nền gỗ giữa hai bàn bà ta.
Bỏ lỡ mục tiêu – đương nhiên là tôi cố ý.
Tôi vẫn chưa muốn ngay bọn này bị thương hay tàn phế, chứ không thì chẳng còn ai chơi cùng, buồn c.h.ế.t đi được.
05
Sự hung tàn tôi khiến hai mẹ con bọn họ trợn mắt há hốc mồm!
Bà mẹ chồng kia sợ tôi vừa nãy đ.â.m hụt sẽ “bổ sung” thêm một nhát, liền “phịch” một quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
“Đình Đình, mẹ sai rồi! Mẹ không dám nữa!”
Tôi cau chỗ sàn bị tiểu bà ta ướt:
“Còn không mau lau sạch chỗ này?”
“Được được, mẹ đi ngay.” – Bà ta lật đật đứng .
Chị gái chồng đặt xuống:
“Để con giúp mẹ một tay!”
Tôi giơ tay chỉ:
“Cô tiếp tục ăn đi.”
Chị ta rơm rớm mắt, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
“Ngon không?” – Tôi hỏi.
Chị ta theo phản xạ lắc đầu, nhưng vừa chạm phải ánh mắt tôi thì gật lia lịa:
“Ngon! Ngon lắm!”
Tôi hài lòng vô cùng:
“Vậy ăn thêm nữa nhé.”
Chị ta xúc động đến mức như sắp ngất xỉu.
Khi cơm nồi gần cạn, tôi băn khoăn:
“Dương Bân thì ăn gì ? Giẻ lau thì hết rồi…”
bà mẹ chồng đang chổng m.ô.n.g lau sàn, mắt tôi sáng rực:
“Bà đi lấy cái quần lót vừa thay ra, cắt vụn bỏ nồi tôi!”
Bà ta rùng mình:
“Cái này… không hay lắm đâu…”
Tôi trợn mắt:
“Hửm?”
Bà ta đứng dậy:
“Tôi đi ngay !”
Nửa , món ‘quần lót kho tàu’ nóng hổi chính thức ra lò!
Đúng đó, tôi nghe cửa mở – Dương Bân .
06
Dương Bân không một mình.
tay anh ta còn dắt theo hai đứa trẻ, chắc là tan tiện đường ghé đón trẻ.
Một đứa tầm năm, sáu tuổi, chắc là con trai chị chồng tên là Thao Thao.
Đứa còn đương nhiên là con gái chị tôi, bé Viên Viên bốn tuổi.
Con bé trông giống hệt tôi hồi nhỏ!
ông duy nhất trở , bà mẹ chồng và chị chồng như cứu tinh!
vứt chổi và cây lau , trốn ra lưng anh ta mách tội tôi.
“Con trai, con bà thối này hôm nay loạn rồi! Nó hành mẹ ra trò đấy!”
“Em trai, con vợ em bắt chị ăn cái thứ như… như c*t, khó nuốt c.h.ế.t đi được, mau dạy dỗ nó đi!”
Sắc mặt Dương Bân sầm xuống.
Anh ta trừng mắt tôi – này đang vắt vẻo chữ ngũ, ung dung ăn đồ vặt như một ông chủ.
“Phương Đình! Tôi cô ngứa da rồi đúng không?! Hôm qua vẫn chưa nhớ ra bài học à?”
Vừa nói, anh ta vừa xắn tay áo , có vẻ định dọa tôi.
Tôi “phì” một nhổ vỏ hạt dưa miệng ra, đảo mắt trên xuống dưới:
“Mẹ kiếp, chính là chồng tao á?”
Tưởng ông bạo hành đều phải cao lớn vạm vỡ, ai ngờ chỉ hơn thằng ốm nhom cao hơn đứa một mét sáu như tôi có nửa cái đầu!
Thân hình gầy yếu, khí chất thì bủn xỉn hèn hạ – loại này chỉ biết vung tay với phụ nữ để vớt vát chút tự tôn ông!
Đúng là uổng công tôi mong chờ, trông như cái mô hình tí hon, lát nữa đánh chắc chẳng khác nào đang đánh em bé!