Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
25
Kỷ Ninh thay mặt tôi đăng một bài .
Cô còn gọi vài bạn thân thiết bình luận góp vui:
【Năm Dư có một bất ngờ lớn lắm nè!】
【Có âm thầm chuẩn bị hết rồi nha~】
Quả nhiên, Lâm Hạ bắt đầu sốt ruột.
Cô chủ động nhắn tin tài khoản phụ mà Kỷ Ninh lập riêng cho chiến dịch:
【Tôi nghĩ… cô biết tôi là ai. Hai ngày nữa có rảnh mặt không?】
Tôi nhắn lại một chữ: 【Được.】
Kỷ Ninh hỏi có cần cô đi cùng không, tôi khẽ lắc đầu:
“Không sao, chuyện này để mình xử lý.”
26
Tôi chọn địa điểm .
Chính là hàng mà tôi năm ngoái từng tổ chức —
và cũng là nơi cô ta “tình cờ ” Phó Nghiêm.
Lâm Hạ thực sự rất đẹp, lại trẻ trung, nổi bật.
Vừa ngồi xuống, cô ta đã không vòng vo:
“Giang Vãn Dư, nếu là tôi, tôi biết điều mà rút lui.”
Tôi bật cười, tức quá hóa cười:
“Xin lỗi, nhưng tôi lại không muốn.
Cô biết Phó Nghiêm cầu hôn tôi ngày mai nên mới cuống cuồng hẹn tôi ra, không?”
Câu vừa dứt, ánh cô ta lạnh hẳn.
Biểu cảm thay đổi liên tục, đặc sắc như kịch.
Tay siết chặt ly nước, cô ta gắt lên:
“Giang Vãn Dư, cô còn mặt mũi níu kéo?
Biết rõ anh ấy không còn yêu cô, cô níu làm gì cho nhục!
Cô biết anh ấy gì với tôi không?
Anh ấy bảo ở bên cô quá lâu, cảm giác như thân, không lên giường nổi!”
rồi, cô ta kéo cổ áo xuống — vài dấu vết đỏ lập tức lộ ra.
Khóe môi cong lên giễu cợt:
“Trước ra khỏi sáng , anh ấy còn… dính lấy tôi.
rồi, tối , ngay xe của anh ấy — vị trí mà cô hay ngồi ấy!”
Cuối cùng, cô ta cười xéo, bổ thêm một nhát:
“Tôi tình đấy, Giang Vãn Dư — để khiến cô thấy khó chịu!”
27
Tôi hít sâu, gắng giữ bình tĩnh.
Không phải vì Phó Nghiêm — mà vì thấy… buồn nôn.
Tôi ngẩng đầu, ánh băng giá liếc cô ta, bật cười khinh khỉnh:
“Có những ham muốn, dùng tiền là giải quyết được.
Lâm Hạ, cô tưởng dùng thân thể là giữ được đàn ông ?
Phó Nghiêm vốn dĩ là thằng đàn ông không có trách nhiệm tình cảm.
Mà cô, lại xem loại như báu vật?”
Tôi nhìn thẳng cô ta, nhếch môi:
“Cô có thói quen… nhặt rác về nuôi ?”
Cô ta bị tôi trúng tim đen, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng:
“Cô cứ mạnh miệng đi! Cô biết câu này không—”
Tôi ngắt lời, cười nhạt:
“Cô định ‘ không được yêu mới là tiểu tam’ ?”
Cô ta ngẩng cao đầu, mãn:
“Xem ra cô cũng biết thân biết phận nhỉ.”
Tôi cười, giọng điệu bình thản:
“Lâm Hạ, mấy câu thoại cũ rích … thôi miễn.
Chẳng là an ủi mình thôi.
Còn lòng Phó Nghiêm, tôi hay cô nặng hơn — cô rõ nhất.”
Cô ta đứng phắt dậy, vẻ mặt không còn giữ được bình tĩnh, giọng gằn lại:
“Giang Vãn Dư, cô cứ chờ mà xem!”
Tôi tốn đứng lên, mỉm cười:
“Ừ, chờ xem.”
Tôi bước đi trước.
gần đến cửa, tôi quay lại, nhẹ giọng nhắc nhở:
“ mà, cô Lâm này — thanh toán hóa đơn giúp nhé.”
28
Ra khỏi hàng, tôi gọi điện cho Phó Nghiêm.
Vừa kết nối, giọng ấm áp quen thuộc đầu bên kia vang lên:
“ Dư, em về rồi ?”
Tôi im lặng vài giây, rồi khẽ đáp:
“Ừ.”
Giọng anh ta lập tức vui vẻ hẳn lên:
“Em ở đâu? Anh lái xe đón nhé.”
Tôi theo phản xạ chối:
“Không cần đâu.”
cần nghĩ đến việc họ từng làm chuyện xe, giọng tôi bất giác lạnh hẳn đi.
Không thể phủ nhận, Lâm Hạ là khiến tôi thấy ghê tởm.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Tôi bèn giải thích:
“Tối em ở Kỷ Ninh, cô ấy muốn canh giờ em.”
Giờ phút này, tôi không thể ngồi chung một chỗ với Phó Nghiêm được nữa.
Chẳng khác nào xúc phạm bữa ăn vừa nuốt bụng.
Giọng anh ta truyền điện thoại, mang theo vẻ ấm ức:
“ Dư, mấy hôm anh không được em.
Kỷ Ninh cứ giành em với anh, đến mức anh bắt đầu ghen với cô ấy rồi đấy.”
Tôi nghe mà muốn lật trắng .
Anh ta bảo tôi? Thật nực cười.
Nhìn những gì Lâm Hạ đăng, mấy ngày anh ta sống vui vẻ, tận hưởng đủ trò: nhảy bungee, công viên, bãi biển…
“ tôi” mà vẫn nhiệt tình theo đuổi cảm giác mới lạ?
Cảm giác như bị tát mà không thể né.
Tôi kiên nhẫn đáp:
“Phó Nghiêm, em đã hứa với Kỷ Ninh rồi. Mai em dành cho anh.”
Anh ta thấy tôi không lay chuyển được, đành chịu thua.
“Vậy mai lại. Anh em.”
Tôi loa:
“Ừ.”
29
Đêm , Kỷ Ninh giờ mang bánh kem ra sau lưng tôi, hô lên:
“ Dư! !”
tiếng hát lệch tông của cô ấy, tôi thổi nến và âm thầm cầu một điều ước mới.
đồng hồ điểm 12 giờ, hàng loạt tin nhắn đổ về.
có điều — không có cái nào Phó Nghiêm.
tôi lần lượt trả lời mọi , thì Lâm Hạ gửi đến một bức ảnh.
Là ảnh Phó Nghiêm ngủ, góc nghiêng.
Tôi đã đọc mà không nhắn lại.
Đàn ông thay lòng, tôi chẳng khác gì chó hoang.
Tôi tắt màn hình điện thoại, nhìn Kỷ Ninh cười tươi bên cạnh rồi cắt bánh kem.
Ừm, bánh rất ngọt.
Nhưng khoảnh khắc này — còn ngọt hơn.
30
Chiều hôm sau.
Phó Nghiêm ngỏ ý đến đón, nhưng tôi nhẹ nhàng chối.
tới hàng, nhân viên dẫn tôi đến cửa phòng riêng.
Tôi cúi đầu, thu lại cảm xúc , sau đẩy cửa bước .
Anh ta đứng dậy đi tới, cười :
“ Dư, .”
“Cảm ơn.”
Ngồi xuống, anh ta đưa phần bít tết đã cắt sẵn đến trước mặt tôi:
“Dạo này em không ở , anh em lắm đấy.”
Tôi cười nhẹ, không trả lời.
Phó Nghiêm tiếp tục trò chuyện về vài chuyện vặt.
Tôi đáp loa, chẳng mấy hứng thú.
Anh ta bắt đầu nhận ra sự bất thường, cúi giọng hỏi:
“ Dư, sao vậy? Hôm tâm trạng em không tốt ?”
Tôi nặn ra một nụ cười:
“Dạo này hơi nhiều việc, có chút mệt.”
Anh ta dịu dàng an ủi:
“Vậy tối nghỉ ngơi sớm nhé. Sức khỏe là quan trọng nhất mà.”
Tôi cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trước mặt, ngẩn .
thật, bữa ăn này… vô vị đến kỳ lạ.