Cha tôi nhận nuôi một cậu bé từ trại trẻ mồ côi. Từ khi còn biết nhớ, hai chúng tôi đã bị ném vào quân đội để huấn luyện.
Anh ấy là thiên tài bẩm sinh, việc gì cũng xuất sắc. Sau mỗi lần kiểm tra kết thúc, anh lại đưa tôi đi tập luyện thêm. Anh đích thân dạy tôi: “Muốn bắ//n kẻ địch thì phải một phát trúng tim, dứt khoát, không để lại hậu họa.”
Cũng chính anh là người từng bước dùng những nhiệm vụ sinh tử để dạy tôi rằng: “Kẻ làm trái quân lệnh, chỉ có một con đường—ch//ết.”
Thế nhưng, khi anh vì muốn cưới tôi mà viết quân lệnh trạng, tình nguyện trấn thủ biên giới suốt ba năm,
lúc trở về lại dẫn theo người vợ góa của đồng đội đã hy sinh,
cha tôi chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một kh//ẩu sú//ng đã lên đạ//n sẵn.
Cả doanh trại không ai không biết tôi—Lăng Sương Hàn, trái tim sắt đá, thủ đoạn lạnh lùng.
Ai cũng nghĩ tôi chắc chắn sẽ khiến “người ngoài” ấy trả giá đắt, để cô ta mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh trai.
Nhưng tôi chỉ nhìn bụng bầu nhô lên của Phó Nhu, khẽ cong môi cười:
“Chị dâu đang ma/ng th/ai, đúng là nên sớm chuẩn bị hôn lễ.”
Sau đó, khi nhà họ Thẩm gửi đến văn thư liên hôn cùng sính lễ ngày một hậu hĩnh, tôi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này.
Thế mà vào ngày cưới, anh trai lại chĩa sú//ng vào huyệt thái dương của chú rể, ánh mắt lạnh lùng đe dọa:
“Sương Hàn, em mà dám bước lên xe hoa, anh lập tức cho hắn ch//ết tại chỗ.”
…