Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

13

Tôi bật cười lạnh:

“Ha! Tôi có thể chắn Nhạc Nhạc là con gái tôi, còn em thì có Hạo Hạo là con ruột của em không?

Khó trách cả nhà các người càng sống càng nghèo, nghèo vì còn sống mãi trong tư tưởng phong kiến .

Thay vì lo chuyện của tôi, em nên đi làm xét nghiệm ADN đi!”

Em trai tức giận, gào ầm lên:

“Chị nói cái gì ! Có chị gái nào như chị không?”

Tôi cười nhạt:

“Có đứa em trai như em thì nhiên có chị gái như tôi.

Đừng cho tôi nữa, xui xẻo lắm!”

Tôi cúp máy, rồi thẳng tay chặn số.

sau , mẹ tôi lại tới, giọng toàn tiếng khóc:

“Là mẹ sai, thế được chưa?

Con mẹ làm gì mới chịu tha thứ?

Mẹ chẳng phải cũng tới giúp con trông con bé sao, con còn thế nào nữa?”

Tôi ngẩn ra, cảm không giống phong cách thường ngày của bà.

“Con dám hại cháu trai, mẹ nói con mấy câu thì sao?

Nếu em con công an, mẹ con phải đồn đấy.

Nó nể tình máu mủ nên mới không tính toán thôi…”

Mẹ tiếp tục khóc lóc, nhưng tôi đã mở đoạn bạn gửi qua.

Trên màn hình, bà già kia chẳng phải mẹ tôi thì là ai?

Bà đứng cửa nhà tôi .

Lượt xem từ vài chục, vài trăm, nhanh chóng tăng đến mấy vạn.

Bình luận chi chít:

【Sao lại có đứa con gái độc ác thế này?】

【Bà cụ đáng thương quá, chỉ vì hộp socola mà đuổi ra đường.】

【Nhìn nhà cũng không nghèo, sao lại keo kiệt như .】

【Có những người càng giàu càng bủn xỉn, cả mẹ ruột cũng đối xử thế này, thật vô đạo lý!】

Trong điện thoại, mẹ vẫn không ngừng kể tội tôi:

Nào là hồi nhỏ tôi hay bắt nạt em trai, lười biếng, không biết điều…

Trong miệng bà, tôi chẳng gì một người đàn bà tham lam, vô tri và ích kỷ.

Bà tưởng rằng nói to chiếm thế thượng phong đạo đức. Nhưng bà sai rồi.

Tôi không cần nhiều lời, chỉ đáp:

“Những gì mẹ vừa nói, tôi có ghi âm. Tôi tin rất nhiều người đang cũng đã lưu lại.

cả thành bằng chứng tòa. Tôi đã sát rồi.”

14

Con gái sát bắt mẹ, chuyện này đúng là hiếm .

Nhưng dân mạng không hề dẫn dắt, ngược lại còn tỉnh táo chờ kết quả điều tra.

Trên mạng chẳng ai mắng chửi tôi, cả hóng diễn biến tiếp theo.

Và rồi, sát nhanh chóng ra thông .

Vụ việc chẳng có gì phức tạp, thậm chí không cần qua đêm.

Chỉ tiếng sau, kết quả đã có.

Đúng là tôi khóa cửa, không cho mẹ , nhưng là chuyện mâu thuẫn gia đình, không thuộc phạm vi xử lý.

Còn việc bà dựng chuyện tôi “hạ độc”, lại là phạm tội hình sự.

sát cáo, buộc phải cam kết sau này không tái phạm.

Một vài blogger còn đứng chờ cổng đồn.

Mẹ tôi bước ra, chân còn run lẩy bẩy.

Mà tôi, cả quá trình không xuất hiện.

Hôm , Nhạc Nhạc chơi cả ngày, nhà ngủ thiếp đi.

Tôi ngồi công, lặng lẽ dựng lại video.

Khi trời vừa hửng sáng, tôi đã hoàn .

Đoạn clip được gửi cho một blogger địa phương chuyên đề tài nữ quyền.

Chị đăng tải giúp tôi.

Trong video từ camera giám sát, rõ mỗi sáng đưa Nhạc Nhạc đi học xong, mẹ nhà là mở tủ lạnh đầu tiên.

Thịt, cá, sữa, đồ bổ… thứ thứ được lấy ra, gói ghém mang đi.

Đến trưa quay , bà chỉ tùy tiện ăn mẩu bánh bao.

Hộp socola, khi tôi đặt đã dặn rõ là quà của bạn tặng cho Nhạc Nhạc.

Bà còn gật đầu đồng ý, sau lưng tôi, bà lập tức lấy đi.

Tôi không mạng xã hội tấn công, nên chỉ thuật lại sự việc một cách đơn giản.

Tôi mọi người biết, đầu tôi đã rất vui khi bà đến.

Tôi còn chuẩn sẵn bàn chải, khăn mặt, bộ ga gối, dép đi trong nhà, đồ mặc nhà cho bà.

Dù Nhạc Nhạc đã lớn, giai đoạn khó khăn nhất qua rồi, tôi vẫn mong mỏi có được một chút tình thương mà mình thiếu.

Nhưng thực tế chứng minh, cả chỉ là vọng tưởng.

15

Tôi ngồi cạnh giường Nhạc Nhạc, trằn trọc không chợp mắt.

Điện thoại bất ngờ reo, là chồng tôi:

“Mở cửa đi, anh .”

Tôi sững người, chạy ra mở cửa.

Anh thật sự đứng .

Anh dang tay ôm tôi lòng. Tôi không kìm được nữa, bật khóc nức nở.

Thật ra trong suốt quá trình này, tôi cũng run rẩy.

Tôi vừa phẫn nộ, vừa hoang mang.

Tôi thậm chí đã nhiều lần do dự, không biết làm có đúng không.

Nhưng ngày, khi cùng Nhạc Nhạc đi chơi, con bé bất chợt nói nhỏ:

“Bà ngoại bảo đồ trong nhà sau này là của anh Hạo Hạo.

Con là con gái, sau này phải đi lấy chồng.

Mẹ ơi, ‘lấy chồng’ nghĩa là gì?”

Tôi gần như sụp đổ.

Tôi vuốt ve gương mặt nhỏ bé, lời trấn an con:

“Bà ngoại nói dối đấy. Mọi thứ của mẹ là của con.

Ngôi nhà này, cả trong , thuộc gia đình ba mẹ con mình.

Bà ngoại là người , không phải người nhà.

Con đừng tin lời bà.”

Từ đến nay, tôi chưa nói xấu người lớn mặt con.

Nhưng lần này, tôi không thể nhịn được nữa.

Tôi lo bọn họ nhân lúc tôi không ý mà nhồi nhét cho Nhạc Nhạc những tư tưởng lệch lạc.

Tôi may mắn vì nhờ vụ socola lần này mà bản thân cuối cùng cũng bùng nổ.

Nếu không, tôi chẳng biết đến khi nào mới nghe con bé thổ lộ với tôi những điều .

16

bố bất ngờ xuất hiện, Nhạc Nhạc vui mừng khôn xiết.

Chồng tôi chủ động nhận phần chăm con tôi yên tâm ngủ khách sạn.

Nhưng tôi nào chợp mắt nổi.

Cậu điện tới, trách móc ầm ĩ:

“Con nói là ý gì! Con định ép chết mẹ thật sao?

Một bà già biết gì mà con cứ chấp nhặt?

Chẳng phải chỉ là ăn vài thứ thôi sao, cần gì phải làm to chuyện cả nhà khó coi thế này!”

Tôi lặng lẽ nghe hết, ngạc nhiên khi phát hiện mình chẳng còn đau lòng, cũng chẳng hổ thẹn gì nữa.

Đợi ông ta nói xong, tôi mới từ tốn đáp:

“Là bà hết lần này đến lần ép con, bắt nạt con.

Con không truy cứu chuyện bà lấy đồ trong nhà cho em trai, con chỉ yêu cầu bà rời đi.

Giữ bà lại làm gì? bà tiếp tục dựa danh nghĩa ‘mẹ’, hút máu con, nuôi sống cả gia đình em trai như đám ký sinh sao?

Bà không hiểu sao? Con bà hiểu lắm chứ, đến còn biết dùng cơ mà.”

Cậu im lặng một lúc, rồi hạ giọng:

là do thằng em trai dạy bà, thằng khốn tôi đã mắng rồi.

Thế này nhé, mẹ vẫn nhà con, bà hứa từ nay không giúp đỡ em trai nữa.”

Tôi cười. Cười đến nỗi nước mắt chảy ra.

“Cậu à, chẳng phải lúc nào cũng nói nuôi dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con trai sao?

Nhưng khi tôi mua nhà, mẹ có bỏ ra đồng nào đâu.”

“Con nghe mình nói gì không ? Bây giờ thời đại nào rồi, nuôi dưỡng cha mẹ thì con trai hay con gái cũng như nhau cả!”

Tôi vội lau nước mắt:

thì tốt quá. Nếu đã công bằng, mẹ đưa cho tôi một trăm vạn mua nhà giống như đã cho em trai nhé.”

17

“Tiền, tiền, tiền! Suốt ngày con chỉ biết đến tiền thôi sao?

Mẹ cho ai tiền là quyền của bà, đến lượt một đứa con cái như con xen ?”

Cậu vừa dứt lời đã gắt gỏng.

“Đúng thế, chuyện trong nhà tôi đâu cần cậu – một người – xen ?

Còn nữa, nhà này là của tôi, tôi cho ai thì cho. Tôi có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ, nhưng không có nghĩa là mẹ phải nhà tôi.

Nếu cậu giỏi thì sang nhà chị họ thử xem, xem chị có chứa không. Chính con gái ruột cậu còn chẳng quản được, còn quản thay người sao?”

Cậu tôi tức giận cúp máy.

Ông đứa con gái, mà vẫn thiên vị con út.

Chuyện chị họ lớn năm ngoái đập phá cả nhà đêm giao thừa rồi bỏ đi, họ hàng ai cũng biết.

Đúng là máu mủ ruột rà, tính tình giống nhau đến kỳ lạ.

Mấy hôm sau quả nhiên yên ắng, chẳng ai đến tìm tôi.

Nhưng rồi quản lý khu , rằng mẹ tôi trải chiếu nằm ngủ hành lang.

Trong nhóm chat cư dân, hàng xóm bên không nhịn được, liên tục nhắc tên tôi:

【Làm người thì làm cho trọn, sao lại nhốt cả mẹ ruột đường.

Giữa mùa hè đầy muỗi, cô cũng nỡ sao?

Con cái mà làm chuyện thất đức thế này, không sợ trời phạt à?】

Tôi im lặng. Những người trong nhóm lại nhanh chóng đưa ra bằng chứng: chính link mẹ làm.

sau có người viết:

thương bà thế thì đón nuôi đi.

Ai mà chịu được kiểu mẹ thế này? Mang chỉ tổ làm tan nát cả gia đình.

Đối phó không lại con dâu thì quay sang hành con gái. Tưởng con gái dễ bắt nạt ?】

Lập tức có nhiều người đồng tình.

Chỉ ngày sau, quản lý mẹ tôi đã rời đi.

Có lẽ hàng xóm ai cũng góp lời, nên bà chẳng còn diễn trò đáng thương được nữa.

khi đi, bà còn mượn số người cho tôi:

“Mẹ biết sai rồi, mẹ quê, không làm phiền con nữa.”

Bà thật sự biết sai ư?

Tôi chẳng tin.

Tùy chỉnh
Danh sách chương