Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Sau này, tôi tình cờ gặp một người bạn của Dương Kiến Quân – người từng hay đến nhà họ Dương ăn cơm trước kia.
Anh ta trò chuyện với tôi rất lâu.
Nói đến chuyện Dương Kiến Quân bỏ lỡ cơ hội hợp tác với công ty lớn kia, từ đó về sau không còn gặp được thời cơ tốt nào nữa.
Hai công ty đã ký hợp đồng với công ty T thì giờ đã trở thành doanh nghiệp đầu ngành.
Thị trường thì ngày càng xuất hiện nhiều công ty mới, giá rẻ hơn, phù hợp với nhóm khách hàng trung – thấp cấp.
Còn khách hàng cao cấp thì lại càng chuộng các doanh nghiệp dẫn đầu thị trường.
Công ty của Dương Kiến Quân giờ đây sống dở chết dở, chẳng ra nổi cái gì.
Đến tiền lương công nhân cũng không thể chi trả nổi.
Người bạn ấy nói anh ta đã nghỉ việc rồi.
13
Nửa năm sau, tôi là một trong những người đầu tiên được mua đứt công việc tại nhà máy.
Tôi chuẩn bị chuyển tới thành phố lớn – S thị. Hai tháng trước, tôi đã gửi hồ sơ cho một tập đoàn quốc tế.
Và tôi đã được nhận.
Trước khi đi, tôi đưa Dương Vũ Hiên đi ăn một bữa thịnh soạn. Dù sao nó cũng là con tôi, sau này chắc khó có dịp gặp lại.
Tôi nói với thằng bé rằng tôi sẽ đến thành phố lớn để phát triển sự nghiệp.
Nó tội nghiệp van xin tôi đưa nó đi cùng.
Tôi không đồng ý.
Vài hôm sau, Dương Kiến Quân tìm đến tôi.
Râu ria lởm chởm, trông hắn tiều tụy vô cùng.
“Dẫn Vũ Hiên theo đi.” – hắn van nài.
“Tình hình của tôi, cô cũng biết mà. Trong nhà có hai người bệnh, lại còn phải chăm con. Tôi thực sự không cáng nổi nữa.”
“Cô đưa thằng bé đi, tôi mới có thời gian lo công việc. Công ty ổn định rồi, chẳng phải sau này cũng là để lại cho Vũ Hiên sao?”
Tôi cười mỉa, dứt khoát từ chối:
“Không được đâu. Sự nghiệp của tôi vừa mới bắt đầu. Tôi cũng cần phát triển, mang theo một đứa nhỏ, tôi cũng không đủ sức.”
Hắn sững người, rồi bất ngờ bật dậy, giận dữ hét lên:
“Cô còn là người không hả? Chẳng có người mẹ nào lại nhẫn tâm như cô!”
“Con gái mới bảy tám tháng, cô cưỡng ép giết nó. Con trai lớn, cô có điều kiện để cho nó cuộc sống tốt hơn, mà vẫn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân!”
Tôi lạnh lùng cười, nâng cốc nước hắt thẳng vào mặt hắn.
“Ích kỷ cái con khỉ! Cả nhà các người đều là đồ khốn. Tại sao tôi phải hy sinh vì một lũ súc sinh như vậy?”
Chửi xong, tôi quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.
14
Khi đến nhà máy làm nốt hai thủ tục cuối cùng, tôi bắt gặp Dương Kiến Nguyệt đang khóc lóc cầu xin quản lý.
Cô ta nói mình là mẹ đơn thân, cả nhà chỉ trông vào đồng lương này mà sống, xin sếp đừng đuổi việc.
Dương Kiến Nguyệt sau này bị bạn thân là La Tĩnh bỏ rơi – vì quá bận bịu chuyện nhà. La Tĩnh đã tìm được đối tác kinh doanh mới.
Đối tác mới đó, chính là đồng nghiệp của tôi. Cô ta khoe khoang đầy hả hê trước mặt tôi.
Quản lý thì chỉ nói vài câu kiểu cách cho có lệ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sa thải Dương Kiến Nguyệt.
Nghĩ lại kiếp trước, tôi là đứa ngu ngốc đã thay cô ta gánh hết phần nghĩa vụ lẽ ra thuộc về cô ta, để cô ta thong thả làm giàu trong im lặng.
Sau khi phát tài, Dương Kiến Nguyệt khinh tôi ra mặt, còn là người đứng ra tác hợp cho anh trai mình với con tiểu tam La Tĩnh.
Tôi khí thế bừng bừng đi trong hành lang, trò chuyện vui vẻ với đồng nghiệp.
Cô ấy thật lòng khen tôi bản lĩnh, có chí khí.
Dương Kiến Nguyệt đi ngang qua, mặt mũi đầy uất ức và tức giận, đụng vai tôi mà phăng phăng bước đi.
“Xả giận với ai thế không biết!”
Đồng nghiệp lườm theo.
“Trương Ngọc, cậu thật đáng khâm phục. Từng bước đều tính toán đâu ra đấy. Chưa nói chuyện sự nghiệp, chỉ riêng chuyện rút chân khỏi nhà họ thôi, cũng đủ thấy tầm nhìn rồi. Nếu không, giờ chắc cậu đã thành bảo mẫu của cái nhà ấy rồi.”
Tôi cũng cảm khái đáp lời:
“Phải đấy! May thật! Nếu không, giờ chắc tôi cũng không khá hơn gì họ.”
Tôi cố tình nói lớn tiếng.
Dương Kiến Nguyệt chưa đi xa, chắc chắn nghe thấy hết.
15
Sau Tết Nguyên Đán tôi mới đến công ty ở S thị nhận việc. Tôi đã thi đậu chứng chỉ kế toán công chứng, lại được công ty nổi tiếng T tuyển dụng – điều này khiến mẹ tôi cảm thấy rất nở mày nở mặt. Bà đi khắp quê khoe khoang, coi như đã gỡ gạc lại chút thể diện sau chuyện của anh tôi.
Còn một tuần nữa mới đến Tết, bà đã gọi điện giục tôi về nhà ăn Tết đến mấy lần.
16
Tôi gửi cho mẹ và ba mỗi người một ngàn tệ tiền lì xì.
Dù sao năm xưa họ cũng đã vất vả nuôi tôi học đến khi tốt nghiệp đại học.
Tiền tôi đưa là lén gửi riêng, không muốn để họ đưa cho Trương Điềm Điềm dùng lấy một xu.
Sau khi học xong tiểu học, mẹ tôi không cho Trương Điềm Điềm học tiếp cấp hai.
Con bé đem toàn bộ sự oán hận vì bị bỏ học trút hết lên đầu tôi.
Lúc tôi về nhà, nó không nói với tôi lấy một câu.
Khi đi qua mặt tôi thì hùng hổ, làm ra vẻ tức giận.
Nấu cơm chỉ nấu cho ba người họ ăn.
Lẩm bẩm chửi rủa tôi bằng giọng nhỏ.
Vì chuyện này, mẹ tôi đã mắng nó một trận.
Bà bảo nó: mày nổi giận với cô mày làm gì? Là mẹ mày không cần mày, có liên quan gì đến cô mày?
So ra, mẹ tôi còn hiểu chuyện hơn nó nhiều.
Tôi lén nhét thêm cho mẹ một ngàn nữa.
Tôi nói:
“Điềm Điềm tính cách thế này, sau này chắc ba mẹ cũng trông cậy được gì. Nuôi nó đến mười tám tuổi là được rồi. Mấy năm tới đừng dồn tiền vào nó nữa, hãy nghĩ đến chuyện dưỡng già đi.”
Mẹ tôi gật đầu:
“Con nói đúng. Mẹ nhìn ra nó là đồ vong ân từ lâu rồi. Tụi mình nuôi nó ăn cơm là đủ.”
17
Tôi đến S thị làm việc đã mười năm rồi.
Công việc lẫn cuộc sống đều thuận lợi.
Trong công việc, tôi đã được thăng chức lên làm giám đốc tài chính.
Về đời sống, tôi đã tìm được ý trung nhân – tôi và tổng giám đốc khu vực của công ty, anh Hùng Thiên Bình, đã đến với nhau.
Chúng tôi tổ chức hôn lễ tại S thị.
Tết năm đó, tôi đưa anh về quê.
Ba mẹ tôi cười đến nỗi không thấy tổ quốc đâu nữa.
Trương Điềm Điềm và chồng cô ta nghe tin cũng về. Cô ta dắt đứa lớn, bế đứa nhỏ, bụng còn đang mang thai một đứa nữa.
Gặp tôi, cô ta không còn làm mình làm mẩy như xưa.
Có lẽ sự bào mòn của cuộc sống khiến cô ta khôn ra được chút ít.
Cô ta cười niềm nở gọi tôi là cô, nắm tay tôi nói hồi nhỏ không hiểu chuyện, từng làm phật lòng tôi, giờ muốn xin lỗi.
Tôi biết ngay là có việc nhờ.
Quả nhiên, cô ta muốn tôi giúp chồng cô ta kiếm một công việc trong công ty tôi.
Tôi cũng cười vui vẻ, thân thiết từ chối.
Bản chất con người rất khó đổi, huống hồ là sự căm ghét cô ta dành cho tôi – đã ăn sâu bén rễ từ lâu.
18
Dương Vũ Hiên đến chơi vài ngày với vợ chồng tôi.
Cậu ấy thay đổi thật sự rất nhiều.
Chân thành chúc phúc cho tôi và Hùng Thiên Bình.
Cậu nói sau khi học xong cao học, sẽ cố gắng vào làm trong công ty của tôi.
Cậu không hề nhờ vả hay xin tôi mở đường, chỉ nói: mọi thứ, cháu sẽ tự cố gắng.
Trong lúc trò chuyện, cậu ấy nhắc đến nhà họ Dương.
Công ty của Dương Kiến Quân đã sụp đổ hoàn toàn, nợ nần chồng chất, hiện đang đi làm thuê cho người khác.
Dương Kiến Nguyệt còn thảm hơn, Tết năm ngoái đánh bài thua sạch, đến trăm tệ cũng không có nổi.
Cô ta chẳng trông cậy gì được vào con gái.
Dương Tâm Tâm sau khi tốt nghiệp cấp hai thì vào học một trường nghề, giờ đang làm việc vặn ốc vít trong một xưởng ở B thị. Tiền lương hàng tháng không đủ tiêu, Tết cũng không thèm về.
Tôi hỏi Dương Vũ Hiên: ai đang chu cấp cho cậu học cao học?
Cậu đáp:
“Cháu xin được học bổng, cộng thêm tiền cô gửi mỗi tháng, với tiền làm thêm, vậy là đủ rồi ạ.”
19
Sau khi kết hôn với Hùng Thiên Bình, anh nói muốn có con.
Tôi từ chối thẳng.
Tôi bảo mình đã là sản phụ lớn tuổi, không còn sức nuôi con.
Nếu anh thật sự muốn có con, có thể ly hôn và tìm người khác.
Anh vội vàng lắc đầu, nói không cần.
Hôm sau, anh mua một chú mèo nhỏ tặng tôi, xem như xin lỗi.
Tôi tuyệt đối không muốn có con, không muốn bị ràng buộc bởi một linh hồn cô độc vẫn đêm đêm lang thang.
Tôi đã từng phá bỏ đứa bé gái đó.
Kiếp trước, con bé ấy trở thành một linh hồn lưu lạc.
Nó gần như đêm nào cũng khóc nức nở, van xin tôi hãy cho nó một cơ hội được đầu thai, rằng nếu được sinh ra, nó sẽ ngoan ngoãn hiếu thảo với tôi.
Nó nói quỷ sai đại ca đã bảo: những linh hồn bị phá bỏ như nó, nếu không được mẹ đón nhận, thì sẽ mãi mãi rơi xuống địa ngục.
Trong mơ, tôi lạnh lùng đáp lại:
“Ngươi có rơi xuống địa ngục hay không, liên quan gì đến ta? Ta phải sinh một đứa trẻ để tự hành hạ bản thân à? Giờ đây ta sống tự do như thế, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Đời này, sống vì chính mình. Thật là thơm!
— Hết —