Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi quay người trở lại , tiếp tục chuẩn bị đồ ăn cho con trai.
Thìa cà nhẹ trong bát cháo, phát ra những lạo xạo nhỏ nhẹ.
Triệu bước theo vào , hạ giọng nói:
“Vợ ơi, mẹ anh cũng hết cách rồi, anh cả khó khăn lắm mới về nước một chuyến.”
Tôi không để ý tới anh ta, chỉ tiếp tục cắt rau.
Lưỡi da//o nện xuống thớt, từng nhát, từng nhát, mỗi lúc một nặng hơn.
“Em nói gì đi chứ.”
Anh ta kéo tôi.
Tôi hất ra: “Tôi nói gì? Tôi đã đồng ý rồi còn gì.”
Anh ta há miệng, cuối cùng không nói thêm được câu nào, quay người ra khỏi .
Ngoài phòng khách vọng vào mẹ chồng đang gọi điện cho chị dâu:
“Đúng đúng đúng, tôi nói với rồi, đồng ý rồi.”
Giọng bà đầy đắc ý: “Tôi đã nói mà, nào dám không đồng ý? Mấy năm nay có bao giờ dám trái chưa? còn lật được trời chắc?”
Không rõ đầu dây bên kia nói gì, mẹ chồng cười lớn:
“Đúng đúng, phụ nữ mà, phải giữ trong khuôn khổ một chút mới được.”
tôi siết chặt con da//o.
Bố chồng vào lấy , tôi đứng yên tại , khựng lại một nhịp.
“ Đồng này, con nghĩ nhiều, là vì đông người quá, mẹ con tới cũng khó sắp xếp .”
Tôi nhìn ông, mỉm cười:
“Con biết rồi, bố.”
Ông vỗ vỗ vai tôi rồi cầm hộp ra ngoài.
Tôi cúi đầu tiếp tục cắt rau.
Lưỡi da//o phản chiếu ánh đèn, sáng lóa đến nhức mắt.
Tối , con trai ngủ rồi.
Tôi nằm cạnh con, nhìn khuôn mặt nhỏ xíu của thằng bé.
Điện thoại rung lên — là chị họ gửi lì xì tin nhắn chúc Tết:
“Đồng Đồng, giao này bọn em ăn cơm tất niên ở đâu? Sang nhà chị chơi đi cho vui.”
Tôi nhìn tin nhắn rất lâu, mới trả lời:
“Bọn em ăn ngoài, cảm ơn chị nhé.”
Đặt điện thoại xuống, tôi nhắm mắt lại.
Những ký ức bốn năm lướt qua trong đầu tôi.
Năm đầu tiên, tôi chuẩn bị một bàn tiệc tươm tất, mẹ chồng lại bảo tôi vào ăn, vì bàn chính không đủ .
Năm thứ hai, khi tôi mang thai bốn tháng, đứng nửa ngày trời nấu nướng, không ai bảo tôi ngồi nghỉ.
Năm thứ ba, con mới bảy tháng tuổi, tôi bế con trong phòng, nghe cười nói rôm rả phòng khách vọng vào.
Năm thứ tư — chính là năm nay.
Tôi thậm chí không còn đủ tư cách để ăn Tết ở nhà chồng.
Nước mắt tràn ra, thấm ướt gối.
Tôi không phát ra nào, sợ con tỉnh giấc.
Triệu đẩy cửa bước vào, tôi quay lưng về phía anh ta, :
“Ngủ rồi à?”
Tôi không trả lời.
Anh ta thở dài, nằm xuống bên kia, rất nhanh đã vang lên thở đều đều.
Tôi mở mắt, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Bốn năm rồi, tôi nhẫn nhịn đủ rồi.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho mẹ.
“Mẹ ơi, giao con dẫn mẹ ra ngoài ăn tất niên nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây:
“Sao lại phải ăn ngoài?”
“Người đông, mẹ chồng bảo không đủ .” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Đồng Đồng, có phải nhà chồng không cho tụi con về ăn Tết không?” Giọng mẹ tôi đột ngột cao lên.
Tôi không nói gì.
“Con đợi , mẹ qua liền.”
“Mẹ, …”
Điện thoại đã bị dập máy.
Tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng bỗng dâng lên một cơn lo lắng mơ hồ.
Ba giờ chiều, chuông cửa vang lên.
Tôi ra mở cửa, mẹ đứng ngay trước mặt.
“Mẹ, sao mẹ tới đây?”
Mẹ tôi cười tươi:
“Thì đến thăm con mẹ cháu ngoại yêu quý chứ còn gì nữa!”
“Đây này, mẹ mua ít quà Tết cho hai mẹ con.”
Bà giơ túi quà trên lên, vẫn cười vui vẻ.
Mẹ chồng tôi đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, mẹ tôi đến thì hơi khựng lại:
“Thông gia tới rồi à? Sao không báo trước một ?”
Mẹ tôi đặt quà lên bàn , nhìn bà một cách lạnh lùng:
“Tôi đến để , tại sao con tôi con rể tôi lại phải ra ngoài ăn cơm tất niên?”
2
Sắc mặt mẹ chồng thay đổi đôi chút, cố nặn ra một nụ cười:
“Chị thông gia à, chị hiểu lầm rồi. Chẳng qua là con cả tôi gia đình nước ngoài về, người đông quá nên không đủ ngồi. Tôi mới đặc biệt đặt nhà hàng, sang trọng lắm, rất tốt mà.”
Mẹ tôi cười nhạt:
“Mười người mà không đủ ngồi? Cái bàn to đùng giữa phòng khách nhà bà mà ngồi không nổi mười người à?”
“Cái này…” Mẹ chồng nghẹn họng, không biết nói gì.
Bố chồng phòng ngủ bước ra, vội vàng dàn hòa:
“Đều là người một nhà cả, vì chuyện nhỏ mà mất vui. Mẹ bọn trẻ cũng chỉ là có lòng .”
Mẹ tôi nhìn ông, giọng không mấy khách khí:
“Người một nhà? Nếu là người một nhà thì sao lại để con tôi con rể tôi ra ngoài ăn giao ?”
Ông còn chưa kịp mở miệng, thì…
“Không phải đâu mẹ, con ăn ở nhà mà!”
Triệu nghe động tĩnh liền vội vàng thư phòng lao ra.
nói xong, anh ta kéo tôi đi về phòng:
“Em gọi mẹ tới gì?”
Tôi hất anh ta ra:
“Là tôi nói với mẹ sẽ ăn ngoài, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Em không thể dỗ mẹ vài câu được à? Gọi bà tới đây rối hết lên.”
“Tôi mẹ tôi ‘rối’ nào? Bà hiếm lắm mới đến chơi, có gì sai?”
“Em…” Anh ta chỉ vào tôi, cứng họng không nói nổi câu nào.
Trong lúc chúng tôi cãi nhau, mẹ tôi đã nghe rõ mồn một câu “sao lại gọi mẹ tới gây chuyện” của Triệu .
Bà quay sang mẹ chồng, vẻ mặt kinh ngạc:
“Tôi thật chị thông gia, ý các người là muốn để con tôi đi ăn giao một ngoài hàng à?”
“À không đúng, là để hai mẹ con tôi ra ngoài ăn?”
“Nói thì chắc là tôi sai rồi, phiền mọi người quá.”
“Tết này tôi không tới nữa đâu, tôi còn có mấy chị em bạn già rủ nhau đón giao mà.”
“ chỉ còn mỗi con bé Đồng ở nhà, chắc cũng chẳng chiếm nhiều đất của các người đâu nhỉ?”
Mẹ chồng ấp úng:
“Chị thông gia, bọn tôi… không có ý .”
Mẹ tôi lạnh lùng :
“ là ý nào? Không phải đuổi con dâu ra ngoài ăn Tết thì là gì?”
Bố chồng vội vàng can:
“ , nói nữa, mọi người bình tĩnh lại đi.”
Mẹ tôi hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế sofa, bình thản nhìn mẹ chồng:
“Hôm nay tôi ngồi ở đây, nghe chị nói cho rõ ràng.”
Mặt mẹ chồng đỏ bừng. Trong nhà này, trước giờ chưa từng có ai dám đối đầu thẳng mặt với bà .
“Chị thông gia hôm nay đến mà không báo trước, là định đến gây chuyện à?”
Bà cố gắng đè nén cơn giận, nói đầy ẩn ý.
“Gây chuyện thì không, tôi tới để nói lý lẽ.”
“Hơn nữa, cái cửa này là cửa nhà con con rể tôi, hai đứa sống ở đây cơ mà? Tôi là mẹ ruột con bé, đến nhà con cần phải xin phép ai?”
Mẹ tôi đáp trả một cách điềm tĩnh.
“Tôi tới đây hôm nay chỉ có một việc: bữa cơm giao này, rốt cuộc ăn ở đâu? Chuyện này mà không nói rõ, thì tôi cứ ở đây, bao giờ nói rõ thì tôi mới về.”
“Cái gì mà cửa nhà con con rể? Chị quên, căn nhà này là vợ chồng tôi trả tiền đặt cọc.”
Mẹ chồng cuối cùng cũng lên , bừng tỉnh khỏi cơn choáng.
“Ô, các người trả cọc?”
Mẹ tôi vuốt lại cổ áo, chậm rãi ngẩng đầu:
“ tôi không trả chắc? Nếu đã tính chi li , hai người ở đây lâu rồi, tôi mới tới có một ngày, thì món nợ này cũng nên tính đàng hoàng.”
“Có mẹ vợ nào lại tới ở nhà con rể? Chúng tôi ở nhà con trai là hợp tình hợp lý. Chị kiếm chuyện nữa.”
“Con chị gả vào nhà tôi là phúc phần của , bảo ra ngoài ăn thì sao? Cái nhà hàng đắt đỏ lắm ! Trung bình hai trăm tệ một người, chị nên biết điều một chút!”
Mẹ chồng nói ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, ánh mắt thì khinh khỉnh nhìn mẹ tôi.
Trong lòng bà luôn cho rằng có chồng, có hai con trai, thì đương nhiên cao hơn mẹ tôi một bậc.
Mẹ tôi cười khẩy:
“Ha, hai trăm tệ? Kinh khủng khiếp nhỉ? thì chị con cả cứ đi ăn ngoài đi, tiền tôi trả!”
Nói rồi, bà ngẩng đầu, ánh mắt đầy khinh thường đáp trả lại ánh nhìn của mẹ chồng, thái độ ngạo nghễ không thua kém gì.
3
“Chị thông gia ơi, bọn tôi nào có ý đuổi Đồng đâu.”
Bố chồng nhìn thoáng qua sắc mặt tái xanh của mẹ chồng, rồi cố nở nụ cười gượng với mẹ tôi.
“Chị hiếm lắm mới đến một chuyến, lại còn mang bao nhiêu quà này.”
“ Đồng này, mau vào nấu vài món tủ mời mẹ con, tối nay cả nhà ăn bữa thật vui vẻ nhé!”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì mẹ tôi đã đứng dậy, khoát :
“ bận rộn nữa, tôi đến đây hôm nay chỉ để cho rõ chuyện này .”
“Nói xong tôi đi ngay, không phiền nhà chị, cũng chẳng muốn uống tách nào.”
“Chị thông gia, chị nói gì , Đồng, mau rót cho mẹ con đi.”
Bố chồng mặt đỏ bừng, gọi với vào .
Tôi thoáng tủi thân, nghĩ đến việc mẹ lúc vào nhà đến giờ chưa được uống nổi một ngụm nước, mà còn phải nói kiểu “không uống nhà chị đâu”.
Chắc hẳn bố chồng mất mặt lắm.
Tim tôi chùng xuống.
khi cha mất, một mẹ nuôi tôi khôn lớn.
Tôi đã là phụ nữ có chồng, có con rồi, mà đến hôm nay vẫn phải để mẹ đứng ra bảo vệ cho .
Tôi thầm hạ quyết tâm: nhất định phải sống thật tốt, để mẹ không còn lo lắng vì tôi nữa.
Tôi pha cho mẹ một bình Long Tỉnh, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ ơi, mẹ uống chút nước đi, con đi nấu cơm. Tối nay ở lại đây luôn nhé.”
“Về nhà cũng phải mấy , đến nơi thì khuya mất rồi, mà con không yên tâm để mẹ đi một .”
Mẹ nắm lấy tôi:
“Không cần đâu Đồng, lại đây ngồi với mẹ, nói chuyện một lúc là được rồi.”
“Đúng đúng, Đồng, con cứ ngồi trò chuyện với chị thông gia đi.”
Bố chồng cũng phụ họa.
Đúng lúc , chuông cửa vang lên.
Bố chồng ra mở cửa.
Chị dâu cả đến.
Cô ấy đẩy cửa bước vào đã nhìn mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách, hơi khựng lại:
“Ơ, dì cũng ở đây ạ?”
Mẹ tôi gật đầu mỉm cười.
Chị dâu bước đến chào mẹ chồng, rồi khẽ nhỏ:
“Sao mẹ? Sao tự nhiên dì lại tới đây?”
Mẹ chồng bực bội đáp:
“Ai mà biết được, cứ đùng đùng kéo tới.”
“ còn chuyện giao thì…”
“ nhắc nữa, đang rối đây.”
Lúc này, mẹ tôi đã bước tới, vui vẻ trò chuyện với chị dâu:
“Nghe nói năm nay nhà các cháu về ăn Tết, thật hiếm có ! Ở nước ngoài về đâu có dễ, đúng là nên đón cái Tết cho tử tế.”
Chị dâu mỉm cười:
“Dạ đúng rồi, cũng hiếm khi được về. Tụi con mới về đến nơi, chồng con đang dọn dẹp trong nhà, con tranh thủ qua thăm bố mẹ trước.”
“Về thăm người lớn mà không mang theo gì cũng được ha, dù sao cũng là người trong nhà cả, không sao đâu.”
“Chị dâu này, Tết nhất thì ai cũng muốn ở nhà ăn cơm sum họp mà.”
“Sao lại để em dâu phải ra ngoài ăn giao cơ chứ?”
“À…”
Chị dâu có vẻ không ngờ mẹ tôi lại nói thẳng , nhất thời cứng họng không biết đáp sao.
“Ơ kìa, chuyện cô không biết à?”
“Tôi đoán ngay mà, người từng trải cô chắc chắn không đời nào đồng ý chuyện vô lý .”
“, chị thông gia cứ ngồi uống đi nhé!”
“Tôi với mẹ tụi nhỏ ra siêu thị mua vài món. Gia Huệ này, , hai đứa đi cùng bố mẹ khiêng đồ.”
nói, bố chồng kéo mẹ chồng mặt đen than ra khỏi cửa.
Chị dâu Triệu – trong phòng đi ra – cũng rón rén đi theo.
ra khỏi cửa, mẹ chồng đã không nhịn được nữa:
“Ghê gớm thật , dẫn cả bà già tới nhà ra oai nữa cơ chứ.”
“ bớt lời đi, người ta còn ở trong .” Bố chồng nhắc khẽ.
Chị dâu cũng phụ họa:
“Đúng , sắp Tết đến nơi rồi còn kéo nhau đến gây sự gì?”
“Phiền phức ch//ết đi được.” – Triệu lẩm bẩm.