Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07
Gần đến giờ tan sở, Tạ Vực bảo tôi đến đón anh ta.
Tôi lười .
Tôi đang bận thu dọn hành lý. Nhét tất cả những thứ đắt tiền hữu dụng vào. Bằng cách này, khi bị quét ra khỏi nhà, tôi chỉ cần kéo vali là xong, vừa nhanh gọn lại không hối hận vì chưa kịp mang theo đồ giá trị.
Dọn xong hành lý, tôi vỗ vỗ .
Tiếp theo, tôi vào bếp nấu bữa tối, thể hiện thái độ nịnh nọt của mình.
Món tủ tiên là sườn heo xào chua ngọt còn chưa xong, Tạ Vực đã .
Anh ta vòng ôm tôi phía sau, hôn loạn xạ cổ tôi: “Anh rồi.”
Tôi: …
Toàn mùi dầu mỡ, thế mà anh ta cũng hôn được.
Tôi nén lại muốn phàn nàn, ngọt ngào nói: “Anh rồi đó à?”
Anh ta ném ánh nghi ngờ phía tôi, rồi nhìn vào nồi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Anh ta nhận lấy xẻng xào thức ăn tôi, xoa tôi: “Để anh , em ra ngoài chơi .”
Anh ta đã nói vậy rồi.
Tôi cởi tạp dề, chuồn lẹ.
Tạ Vực nấu ăn, tôi ở ngoài nhìn.
Đợi đến khi anh ta bưng ba món mặn một món canh ra, tôi lấy tờ báo cáo khám t.h.a.i đã chuẩn bị sẵn.
Anh ta đặt thức ăn xuống, tôi ho khan tiếng.
Anh ta quan tâm hỏi: “Em bị cảm à?”
Tôi: “… Em có chuyện muốn nói anh.”
Anh ta ngồi đối diện tôi, tự nhiên xới cơm tôi. Đáy bát sứ chạm vào mặt bàn phát ra tiếng kêu leng keng giòn giã.
Tôi suy nghĩ một , rồi đẩy tờ báo cáo khám t.h.a.i phía anh ta, nghiêm túc nói: “Tôi có t.h.a.i rồi, anh phải chịu trách nhiệm.”
Vẻ mặt thoải mái của Tạ Vực biến mất ngay lập tức, tờ giấy mỏng manh dường nặng ngàn cân. Anh ta ngơ ngẩn cầm xem.
Tôi nhắc lại yêu cầu của mình: “Tôi đang uy h.i.ế.p anh đấy, anh phải chịu trách nhiệm.”
Trước đây, khi tôi kể anh ta nghe chuyện lợi dụng cái để leo vị trí cao, tôi đã hỏi anh ta nếu là người trong cuộc thì anh ta sẽ gì.
Tạ Vực thờ ơ nói: “phá bỏ rồi cút xa một .”
Kết cục này là tốt nhất rồi. Thuận lý thành chương bỏ rồi chia anh ta.
Tôi vui vẻ chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Quả nhiên, Tạ Vực nghe thấy lời tôi nói liền nhướng mày: “Dùng để uy h.i.ế.p tôi ư?”
Quá đúng rồi! Chính là vậy!
Tôi chớp : “Phải đó.”
Tạ Vực cười, anh ta đột nhiên lại gần tôi.
Sự tiếp cận thân mật này không giống những lần thân mật thông thường, vô cớ khiến tôi nhớ lại cảnh tượng gặp nhau lần —
Anh ta bóp cổ tôi, từng một tước đoạt hơi thở của tôi.
Cảm giác ngạt thở của trước ký ức trồi , một lần nữa chiếm lấy tôi.
Cơ chế thở tự động ngừng hoạt động.
Tạ Vực ở gần tôi, luồng khí ẩm ướt quét qua vành tai, ngứa c.h.ế.t được.
Giọng nói vốn luôn pha lẫn cười của anh ta dán sát vào tai tôi.
“Bảo bối, em đã chọn sai nước cờ rồi, anh không hề thích trẻ .”
Tôi biết.
Nếu không thì nói anh biết gì.
Tôi giả vờ kinh ngạc, mở to nặn ra giọt nước : “Anh nói vậy là , là anh không cần em ?”
Tạ Vực hơi lùi lại.
Ngón ấm nóng lau giọt nước nơi khóe tôi. Anh ta nghiêm túc.
“ của anh là, anh thích em.”
“Không cần anh cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
“À còn nữa, Lương Nịnh thân mến, em giả khóc giả đấy. Em có cần anh mua em một cuốn 《Tu dưỡng của người diễn viên》 không?”
Tôi: …?
anh ta lại không theo kịch bản?
Tôi khóc giả lắm ?
Tôi cố gắng đấu tranh một : “Em cố tình không t.h.u.ố.c t.h.a.i để m.a.n.g t.h.a.i của anh tìm cách leo vị trí cao hơn, anh không nên đưa em một khoản tiền để bỏ rồi cút…”
Tôi còn chưa nói hết câu, Tạ Vực đã hôn một cách khó hiểu.
Tôi đẩy anh ta ra, anh ta lại ghé vào, đẩy ra lại ghé vào.
Anh ta chậm rãi nói: “Em có hay không t.h.u.ố.c t.h.a.i đó cũng nhau, anh đã sớm đổi thành t.h.u.ố.c bột rồi.”
Tôi:??
“Đổi bao giờ?”
Anh ta thành thật: “Vừa mua là đổi rồi.”
Tạ Vực nhẹ nhàng xoa bụng tôi: “**Cứ mãi không thấy em có thai, anh đã bệnh viện kiểm tra rồi, cơ thể anh không vấn đề gì, chắc là em thuộc thể chất khó thụ thai.”
t.h.a.i tôi bắt là trước.
trước, tôi thực tập cuối đại học, dọn ra khỏi ký túc xá hoàn toàn sống chung anh ta.
Trời ơi.
Hóa ra tôi đã ăn bột mì suốt rồi.
“Tại anh lại đổi t.h.u.ố.c t.h.a.i của tôi?!”
Tạ Vực đáp ngay lập tức: “ t.h.u.ố.c không tốt sức khỏe.”
“Tốt hơn là mang thai.”
Tác hại của việc t.h.u.ố.c t.h.a.i lớn bằng việc phá t.h.a.i hoặc sinh được.
Tạ Vực đồng tình gật , không hề có thức nào việc mình đã sai: “Nhưng anh muốn có của chúng ta.”
Ban tôi nghĩ là do một ngày nào đó tôi quên t.h.u.ố.c nên mới m.a.n.g t.h.a.i ngoài muốn.
Hóa ra là Tạ Vực cố .
Thôi kệ, tôi đã sớm biết anh ta bị bệnh rồi. Anh ta vậy là chuyện bình thường.
…Bình thường cái quỷ!
Tôi hít một hơi sâu nén cơn giận đang trào trong lồng ngực, cố gắng bình tĩnh nói chuyện anh ta: “Anh có thể bàn bạc tôi.”
Tạ Vực nhìn sâu vào tôi: “Em sẽ không đồng .”
Anh ta cúi người ôm lấy tôi, cằm tựa vào vai tôi.
Những lời phía sau làn gió thổi qua ban công, thoáng qua rồi tan biến.
“Lương Nịnh, anh không phải kẻ ngốc, anh biết em không thích anh.”
“Anh cầu xin em, vì , thử thích anh một được không?”
“Chỉ một thôi là đủ rồi…”