Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Tôi Không Phải Bạn Gái Của Anh

Tiếc rằng, ông ra khi tôi mới sáu tuổi. Tôi khi ấy chỉ là một đứa bé không nơi nương tựa, bị đưa vào viện phúc lợi địa phương.

Sau đó, tôi lọt vào mắt xanh của Hách Đình, bị hắn chọn đưa ra nước ngoài huấn luyện đặc biệt để trở thành một đặc vụ. Tôi đã nghe đủ mọi lời chửi rủa, từng bị gọi bằng số những danh xưng cay độc. Mà một tiếng gọi dịu dàng, chứa yêu thương như thế này… tôi đã bao năm không còn được nghe thấy nữa.

Tôi lặng lẽ tới mặt ông, rút ra chiếc USB mà tôi đã âm thầm thay thế từ .

“Chủ tịch Lưu, chiếc USB này tôi đã đổi . Nhưng… hợp tác với Hách Đình chẳng nào bắt tay với cọp dữ. Tương lai sẽ là vực sâu hiểm họa, chỉ một sai là vạn kiếp phục. Ông… muốn gả Lưu Tình cho hắn sao?”

Nghe xong lời tôi, ông chỉ mỉm cười, nụ cười mang theo nét an : “Cũng Tình Tình, nên tôi mới cố tình ngồi đây đợi cháu.”

“Tôi biết rõ dã tâm của Hách Đình, tôi cũng không muốn gả Tình Tình cho hắn. Nhưng thế cục bức bách, tạm thời đành con bé thiệt thòi.”

Ông thở dài, trên mặt là lực trĩu nặng: “Nhà họ Hách tranh đấu không ngừng, nếu sau này Hách Đình bạc đãi con bé… tôi, một người cha già, e cũng lực tòng tâm.”

“Nhưng tôi biết cháu là một đứa trẻ tốt. Từ khoảnh khắc cháu liều mình cứu lấy Tình Tình, tôi đã tin — cháu là một đứa tốt.”

Lúc ông nói câu ấy, ánh mắt cùng kiên định, tôi như một người mà ông có thể đặt trọn niềm tin.

Ông đang nhắc đến không lâu đây, khi có người của đối thủ Hách Đình thuê đến ám sát Lưu Tình — là tôi đã lấy thân mình che chắn, dính mấy nhát dao bảo vệ cô bé.

ra, với một đặc vụ như tôi, mấy vết thương ấy chẳng có gì to tát. Tôi đã quen với đổ máu, quen với việc bị tổn thương. Từ đến nay, chưa từng có ai hỏi tôi có đau không. Bởi trong mắt họ, tôi chỉ là một “công cụ làm việc” — là đặc vụ, là người không được phép yếu đuối. Ngay cả khi tôi chết gục ngoài hoang dã, phơi xác trời, với họ cũng là … hết sức bình thường.

Nhưng Lưu Tình . Cô bé lớn dưới ánh mặt trời, là một người con gái thuần khiết, trong sáng.

Khi thấy vết thương trên người tôi — vết thương mà chỉ cần bảy ngày là lành — cô đã khóc nức nở trong bệnh viện. Cả đêm đó, cô ngồi bên giường bệnh nắm chặt tay tôi không rời, cả người tiều tụy thấy rõ chỉ sau vài hôm.

Đó là lần tiên trong đời, có người ở cạnh tôi lúc tôi bị thương. tôi ngủ cũng chẳng yên, lúng túng không biết nên động thế nào. Nhưng tốt của cô bé, tôi .

biết, cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ.” “Cháu đáng ra cũng có thể giống như Tình Tình, lớn lo nghĩ. Nhưng giờ, còn nhỏ như thế mà đã phải gánh vác biết bao nhiêu thứ.”

ra được… Hách Đình đối với cháu không giống người . Để cháu bị kẹt hắn và nhà họ Lưu như vậy, là làm khó cháu .”

“Nhưng cháu có thể được nỗi của một người làm cha không? Cha mẹ thương con, luôn phải tính đường dài.” “ đã đặt con bé Tình Tình vào thế cục rối ren này, giờ không thể cứ trơ mắt nó cô đơn lực trong nhà họ Hách nữa.”

Tôi lặng người ông, trong dâng một giác rất khó gọi tên. Không phải đau, cũng chẳng hẳn là động — mà là một loại nghèn nghẹn rất mơ hồ, ngực tôi trĩu nặng như bị bóp chặt.

Lời nói của Chủ tịch Lưu chất chứa lực và u sầu — tôi , ông đang cầu xin tôi. Một người tung hoành thương trường cả đời, từng hô phong hoán vũ tài chính, giờ con gái mà sẵn sàng hạ mình nhờ vả người .

Tôi không khỏi nghĩ đến cha mình. Nếu ông vẫn còn , có lẽ cũng sẽ yêu thương, che chở cho tôi như vậy chăng? Đôi lúc, tôi rất ghen tị với Lưu Tình — cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn cưng chiều và yêu thương, trong thế ngọt ngào không chút bụi trần.

Còn tôi, sáu tuổi đã mất hết người thân, bị đẩy vào viện phúc lợi, phải tranh giành từng thìa cơm ít ỏi với lũ trẻ . Sau đó bị chọn đưa đào tạo đặc biệt — trở thành một công cụ lạnh lùng, không cần xúc, chẳng gì cái xác không hồn. Chưa từng có ai quan tâm tôi hay chết, chưa từng có ai hỏi tôi có mệt không, có đau không.

Tôi không rõ mình bắt mệt mỏi từ khi nào. Có lẽ là khi phải dùng chút sức lực cuối cùng vật lộn với trăn khổng lồ trong rừng mưa mà không được phép nhắm mắt. Hoặc có lẽ là lúc tôi đâm dao vào tim một người xa lạ, gương mặt trống rỗng như thể mọi chẳng liên quan gì đến mình. Cũng có thể là khi tôi tình phát hiện Hách Đình muốn trói tôi cả đời bên cạnh hắn — không phải với tư cách một người, mà là một món đồ.

Tôi không . sao có những người đã có trong tay tất cả, vẫn không biết đủ? sao tôi từng ngày trong run rẩy, lại ngay cả quyền yên ổn cũng không có?

Thế “tuyệt” — mỗi ngày đều tặng cho tôi một nỗi buồn mới.

Tôi lắc , ép mình vứt bỏ những suy nghĩ bi lụy đó, kéo lại lý trí, bắt nắm lấy mấu chốt trong lời nói của Chủ tịch Lưu.

“Để Lưu Tình gả vào nhà họ Hách sao? Các người… có kế hoạch gì?”

Chủ tịch Lưu không trả lời ngay, chỉ mím môi, ánh mắt sâu không lường được, không nói một lời.

6

Từ lúc trở sau cuộc nói trong thư phòng, tôi rúc vào phòng mình, ngồi lặng thinh một lúc để suy nghĩ, cố gắng sắp xếp lại mọi mối trong .

lần này không đơn giản chút nào — không chỉ liên quan đến tự do của tôi và Lưu Tình, mà còn ảnh hưởng đến cả tương lai của hai đại gia tộc họ Lưu và họ Hách, thậm chí có thể thay đổi cục diện cả thương nghiệp.

Hách Đình lại nóng không đợi được, chẳng bao lâu sau đã tổ chức hôn lễ, rước Lưu Tình làm vợ.

Biệt thự nhà họ Tiêu rực rỡ ánh đèn, rộn ràng không khí hỉ . Nhưng chú rể Hách Đình… lại không có mặt trong tân phòng.

Khi tôi phòng, đã thấy hắn nằm vật ra giường tôi, bốn chân dang rộng, người nồng nặc mùi rượu, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó — tôi nghe loáng thoáng hình như có tên mình.

Thấy tôi vào, hắn ngẩng , đôi mắt lờ đờ men say, nơi khóe mắt còn đọng lại vệt nước như từng khóc.

Tôi chẳng hắn đang phát cái loại điên gì nữa. Mới cưới chưa một ngày, tân nương còn đang lẻ loi trong phòng, mà cái tên đàn ông khốn nạn này lại chạy vào phòng tôi làm loạn.

Nếu người trong nhà thấy cảnh này, thể diện của Lưu Tình biết để vào đâu?

Tôi đã hứa với Chủ tịch Lưu sẽ chăm sóc, bảo vệ cô ấy — nên này tuyệt đối không thể để tiếp diễn. Tôi định đuổi hắn , nhưng lại sợ làm hắn nổi điên, quay sang trút giận Lưu Tình, thế nên… tôi nghĩ ra một chiêu hơi “độc”.

Tôi tới, đỡ hắn dậy, đưa cho hắn một bát canh giải rượu dịu giọng dỗ dành bắt hắn uống. Tất nhiên, đây không phải canh giải rượu bình thường — tôi gần như đã đổ nửa lọ thuốc ngủ vào đó. Đảm bảo có người vả hắn đến sưng mặt cũng không tỉnh nổi.

Sau đó, tôi dìu hắn quay tân phòng. Vừa đẩy cửa vào, cảnh tượng đập vào mắt tôi suýt cười ra tiếng —

Lưu Tình đang ngồi bệt sàn, bốn chân dang ra như con nhím con, miệng ngoạm lấy một miếng gà rán, ăn đến mức mỡ bóng cả môi.

Vừa thấy tôi dìu Hách Đình vào, cô bé bực mình đá ngay một cú vào chân chú rể.

“Chị A Ninh, chị mang cái ông già này làm gì thế? Em còn chưa ăn xong gà rán nữa, hắn là em muốn nôn luôn !”

Con nhóc này… Mở miệng ra là chanh chua bẩm sinh, chẳng cần tô vẽ. Tôi phục luôn cái tính này của cô bé — không lớn trong nhung lụa kiểu gì mà dưỡng thành cái kiểu thẳng thắn đến lý thế.

mặt hắn, em không được ăn nói như vậy. Dù là diễn, cũng phải diễn cho ra dáng thiên kim hào môn.”

Cô nàng bĩu môi, Hách Đình một cái khinh bỉ, mặt nhăn nhó như con khỉ nhỏ vừa ăn phải ớt.

“Nghe lời.”

“Hừ!” — Lưu Tình hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng không quên đá thêm hắn một phát nữa. Tôi đoán cú này đủ chân Hách Đình bầm tím một mảng.

Sáng hôm sau, việc tiên Hách Đình làm khi tỉnh dậy chính là chạy thẳng đến tìm tôi, vẻ mặt căm phẫn như oan gia:

“Tại sao sáng nay anh tỉnh dậy lại thấy mình nằm trong phòng của Lưu Tình?”

Tôi thấy kỳ lạ — rõ ràng là hắn tự mình cưới người , giờ lại làm ra cái vẻ như tôi mới là người đẩy hắn ra, còn bày đặt nổi giận với tôi nữa?

Tôi không có tâm trạng dỗ dành hắn, đành qua loa cho xong: “Hôm qua anh say đến mất ý thức, lại là đêm tân hôn, nếu tôi không đưa anh phòng tân hôn đưa anh đâu được?”

Chỉ thấy sắc mặt hắn chợt thay đổi, ánh mắt lảng tránh như vừa làm gì sai trái, cả người bỗng trở nên im lặng. Hắn vội vã kéo lấy tay tôi, vẻ mặt khổ sở.

Tôi rất ghét cái kiểu cứ động tí là sờ mó thân thể của hắn. Giờ cưới vợ mà vẫn không biết kiềm chế.

May mà tôi không có tình với hắn, chứ nếu lỡ phải một tên như này đúng là thảm họa nhân sinh. Loại người vừa ăn trong bát vừa trong nồi như hắn, chỉ người buồn nôn. Nói trắng ra, hắn tồn tại chỉ để làm phong phú thêm hệ sinh thái loài người thôi.

Giọng hắn khàn khàn, vẻ mặt như thể thế vừa sụp đổ: “A Ninh, là lỗi của anh… Là do anh dụng, mới em phải chịu ấm ức. Rõ ràng anh từng nói sẽ không để em chịu thêm kỳ tổn thương nào nữa.”

“A Ninh, em chờ anh nhé. Chờ đến khi kế hoạch của anh hoàn thành, chúng sẽ rời khỏi nơi này, du lịch khắp thế , làm một đôi thần tiên quyến lữ… có được không?”

Tôi lập tức cắt ngang cơn mộng xuân ban ngày của hắn, mạnh mẽ gỡ tay mình ra khỏi vòng ôm, mặc kệ gương mặt tủi thân của hắn, lạnh giọng nói:

“Hách tổng, tôi nhận ân tình của anh, nên làm việc cho anh là điều đương nhiên. Không có gì gọi là ấm ức cả.”

“Hơn nữa… hiện tại anh đã là người có gia đình. Dù em rất kính trọng anh, nhưng em cũng là một cô gái bình thường, vẫn có đạo đức, lễ nghĩa, liêm sỉ cơ bản.” “ chúng chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới đơn thuần. Mong anh sau này đừng có những hành động ôm ấp, thân mật quá mức nữa. Dù xuất thân thấp hèn, nhưng Lạc Ninh tuyệt đối không làm người thứ ba.”

Sắc mặt Hách Đình lập tức tối sầm lại, ánh mắt hiện rõ vẻ bực bội, cả người như vừa bị đâm trúng điểm nhạy .

“Vừa nãy anh chỉ là… chỉ là không kiềm chế được xúc thôi, chứ anh không có ý thiếu tôn trọng em.”

Tôi không để hắn nói hết câu, lạnh lùng ngắt lời: “Vậy mong Hách tổng cũng biết giữ chút phong độ quý ông mặt tôi!”

Hách Đình tức đến mức không nói nổi lời nào, đen mặt quay người bỏ .

Tôi mừng như mở cờ trong bụng — cuối cùng cũng tiễn được cái “đại Phật ” này . Vừa thấy hắn khuất, tôi lập tức nhảy dựng , mang chén trà hắn uống dở đổ thẳng vào bồn cầu.

Sau đó vui vẻ chạy vào bếp rửa sạch cái cốc, tâm trạng nhẹ nhõm như trút được cả tấn đá đè trên vai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương