Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Từ sau đi làm, suốt bảy tám nay, việc đi chợ và việc nhà đều là tôi làm.
Tôi xót mẹ lưng, mỏi tay, nên sau giờ làm luôn tranh thủ giúp bà.
Lâu dần, việc nhà nghiễm nhiên thành việc của tôi.
Đi chợ thì bởi mẹ nói không biết dùng thanh toán .
Nên tôi phải dậy sớm hoặc tranh thủ giờ nghỉ trưa mà đi.
Tôi cũng thấy khó hiểu — nhà chẳng phải chỉ có mỗi mình tôi là con sao?
Mấy , anh tôi lấy cớ ôn thi công chức nên không đi làm, ăn bám ở nhà.
Không phải anh không có thời gian đi chợ, mà mẹ không cho anh đi.
Mỗi lần tôi phàn nàn, mẹ liền than:
“Mẹ già rồi, con gái cũng chê bai. Mẹ chết đi cho xong!”
Cuối cùng, tôi lại mềm lòng.
đi chợ mà tôi từng đi làm muộn nhiêu lần.
Bà biết rồi vẫn mắng tôi tại sao không đi sớm hơn.
Lý do mẹ không để anh tôi đi chợ rất đơn giản: không muốn anh phải bỏ tiền ra.
Còn tôi, xót mẹ nên lúc cũng gồng gánh.
Nhưng mẹ thì chưa từng thấy thương tôi.
Lần này công , là tôi cố ý muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Tôi vờ không nghe thấy lời mẹ, chỉ tay vào anh tôi đang ăn ngon lành:
“Chẳng phải còn có anh con sao? Anh ấy đi chợ được mà?”
“Việc nhà thì dọn dẹp qua loa là được, không thì thuê người giúp việc. Anh con trúng số rồi, chẳng phải nên để mẹ sống sung sướng hơn sao?”
Tôi nói xong, mẹ suýt nữa thì bật khỏi ghế.
“Con trai mẹ là đàn ông, làm sao biết đi chợ? Thuê giúp việc chẳng phải tốn tiền à? Anh con có nhiều tiền, nhưng đó là tiền của nó!”
“Nói , công việc của con thì lương chẳng được nhiêu, lại còn suốt ngày đi công , chi bằng nghỉ đi, tìm tốt hơn mà làm.”
Anh tôi vẫn câm điếc, chỉ gắp thức ăn cho vợ.
Tôi nhìn người bọn họ, đầu như bị ép thành đống hỗn loạn.
Tôi hờ hững đáp:
“Mẹ à, giờ thị trường lao động khó khăn thế này, nếu con nghỉ thì rất có sẽ không xin lại được việc.”
“Huống hồ, con đã lớn tuổi, chưa gia đình, chưa có con, nếu không đi làm thì chẳng lẽ sau này ăn bám vợ chồng anh con sao?”
Tôi dứt lời, mặt mẹ tôi biến sắc, lúc trắng lúc xanh, cứng đờ không nói nên lời.
Bà hiểu rõ, nếu tôi không đi làm thì bà sẽ không còn nhận được đồng nữa.
Anh tôi khẽ cau mày:
“Mẹ à, Chi Chi nói đúng, giờ nghỉ việc rất khó xin lại được. Con không phải không muốn cho em, nhưng con cũng có gia đình riêng, không cứ mãi cho em gái được.”
Nghe đến đây, mẹ tôi rốt cuộc cũng lên tiếng:
“ con đi công thì nhớ sớm nhé, nhà này thiếu con vẫn không ổn .”
Có lẽ sợ lộ rõ bộ mặt , mẹ dịu giọng hẳn:
“Con là con gái, đi công xa một mình, mẹ xót lắm.”
Hừ, sớm à? Để quay tiếp tục bị mấy người bòn rút sạch sẽ hay sao?
Tôi không nói gì, quay người vào phòng thu dọn đồ đạc.
Tôi có rất ít đồ, chỉ một chiếc vali là nhét hết được.
qua tôi dồn hết tiền bạc cho gia đình, nên đồ dùng cá nhân của mình chẳng có nhiêu.
dọn xong, mẹ tôi bưng đĩa trái cây bước vào.
“Chi Chi, mẹ gọt sẵn cho con ít trái cây đây.”
nói, bà ôm eo, bắt đầu rên :
“ lưng mẹ lại rồi, như kim châm .”
Tôi nhìn bà, lòng lạnh.
Xem ra nếu không trả lại mươi nghìn kia, bà sẽ còn tiếp tục giở trăm phương nghìn kế để moi từ tôi cho bằng được.
Tôi nhạt, bộ ngây thơ:
“Nếu mẹ quá thì nhờ anh con đưa mẹ đi bệnh kiểm tra xem sao.”
Sắc mặt mẹ tôi tức trắng bệch, ánh mắt tối sầm.
“Nó là đàn ông, lại còn bận đi làm, đưa mẹ đi bệnh bất tiện lắm…”
Nói rồi, bà dúi đĩa trái cây vào tay tôi.
Tôi nhìn đĩa xoài vàng rực, khoé môi nhếch lên.
Tôi bị dị ứng xoài, mẹ chẳng giờ nhớ.
Người thích ăn xoài là anh tôi kia kìa.
“Chỉ là khám lưng thôi mà. Anh ấy làm văn phòng, phải đi công trường. Xin nghỉ một hôm đưa mẹ đi bệnh thì có gì khó?”
Mẹ tôi khoát tay, lắc đầu liên tục:
“Nó dạo này bận lắm, để mẹ tự đi được rồi…”
“Nhưng mẹ không biết dùng để đặt lịch thì phải làm sao?”
Tôi cúi đầu, nhịn cơn bực, tiếp tục vờ dọn đồ:
“Vẫn có đặt lịch trực tiếp ở quầy. Bệnh có nhân viên hướng dẫn, họ sẽ hỗ trợ mẹ.”
Tôi hiểu ý mẹ rồi.
Không chỉ muốn tôi đi cùng, mà còn muốn tôi trả tiền phí.
“Mẹ biết là đứa con đều bận… Thôi thì mẹ ráng chịu , đỡ phiền các con…”
Bà buông tiếng thở dài.
kia, chỉ cần nghe mẹ nói thế, tôi tức sắp xếp thời gian dẫn bà đi khám ngay.
7
Nhưng lần này, tôi không đáp lại như mọi .
Sắc mặt mẹ tôi dần trở nên khó coi.
Ánh mắt nhìn tôi cũng khác đi hẳn.
Càng như , tôi càng không muốn đưa thêm một xu cho bà nữa.
Tôi định mở miệng thì anh tôi từ ngoài đi vào.
“Dạo này anh bận lắm, việc gì cũng phải anh .”
“Đợi em đi công rồi hãy đưa mẹ đi nhé.”
Anh ta tiện tay gắp một miếng xoài bỏ vào miệng, rồi tiến lại gần tôi.
Tôi theo phản xạ lùi sau một bước.
“Ơ, em cũng mua số à?”
Ánh mắt anh ta bỗng dừng lại trên tấm số tôi để trên giường.
“Để anh xem đã có kết quả chưa.”
Nói rồi, anh ta cầm số lên, định tra cứu kết quả ngay trên .
Tim tôi tức nhảy dựng lên cổ họng.
Nếu để họ biết tấm số đó trúng mười triệu, biết rằng ngày mai tôi không phải đi công mà là đến trung tâm xổ số để nhận thưởng…
Thì chắc chắn tôi sẽ không giờ cầm được đồng tiền đó.
Tôi nhanh tay giật lại tờ số.
vờ ghen tị và ngưỡng mộ, tôi nói:
“Anh trúng triệu, chẳng lẽ em lại không được thử vận may một chút?”
Thấy tôi tròn mắt thán phục, anh tôi đắc ý:
“ này còn tuỳ vào may mắn. Không phải ai cũng có số trúng triệu .”
“Chơi cho vui thôi, đừng hy vọng nhiều quá.”
Chơi cho vui?
Tấm trúng triệu của anh, là do tôi mua giúp.
Nếu truy đến cùng, phần tiền thưởng đó lẽ ra phải là của tôi.
mà chuyển khoản cho tôi mươi nghìn, cả người họ còn chần chừ không nỡ.
Tôi mỉm:
“Thì em cũng chỉ chơi vui thôi, ai ngờ lại trúng …”
Mẹ tôi hừ lạnh:
“Mày á? Cũng đòi trúng độc đắc? Tao thấy mày chẳng có số đó !”
“Đừng mơ mộng viển vông nữa, làm việc mà kiếm tiền đi.”
không moi được đồng từ tôi, giọng bà chua chát hẳn.
đây, sau tôi không còn phải chu cấp học phí cho anh, mỗi tháng vẫn chuyển cho mẹ một ngàn.
Bà lúc cũng miệng bảo “không cần, con tự giữ lấy”, nhưng đến ngày phát lương thì luôn nhắc tôi.
Không thấy tiền thì lại hỏi “tháng này con có lương chưa?”
kia tôi chỉ nghĩ đơn giản là mẹ vất vả, tôi muốn phụng dưỡng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tất cả đều là mưu tính của bà để moi tiền từ tôi.
Sáng hôm sau, tôi kéo vali rời nhà.
Tôi thuê một căn phòng suite khách sạn 5 sao.
Sắp xếp ổn thỏa, tôi gọi xe đến trung tâm xổ số.
Tay tôi siết chặt tấm và chứng minh thư.
xác nhận nhận thưởng, toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh căng thẳng.
Đến lúc nhìn thấy số dư tài khoản ngân hàng…
Tôi có cảm giác như mình đang mơ.
8
bước ra khỏi cửa trung tâm xổ số, tôi bắt gặp anh trai, chị dâu và mẹ đang đứng ở khu chung cư gần đó.
Mẹ tôi là người đầu tiên nhìn thấy tôi.
Bà kéo giật tay anh và chị dâu, giọng ngạc nhiên:
“Chi Chi? Con không đi công à? Sao lại ở đây?”
“Trung tâm xổ số này… con trúng thưởng à?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì nhân viên trung tâm mang theo tấm băng rôn lớn bước ra, treo ngay cổng:
“Chúc mừng khách hàng trúng giải Nhất – phần thưởng 10 triệu.”
Cả ba người họ tròn mắt kinh ngạc.
“Hên đấy…”
“10 triệu lận? Tôi chỉ trúng có 5 triệu thôi.”
Anh tôi thì thầm.
Sau đó, anh ta nhìn tôi như không tin nổi:
“Người trúng 10 triệu … chẳng lẽ là em?”
Tôi bật khẽ:
“Tại sao lại không là em?”
Ánh mắt mẹ tôi sáng rực như tìm thấy kho báu, bà nắm chặt tay tôi:
“Chi Chi! sự là con à?”
Nhưng ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, bà tức hất tay tôi ra:
“Không , nếu là con thì hôm qua có chục ngàn mà làm ầm lên như thế?”
“Nếu con trúng số , chắc chắn đã khoe ngay với mẹ rồi.”
Phải, đây tôi đúng là như .
Nhưng tôi bây giờ không còn là tôi của ngày nữa.
Ánh mắt tôi rơi vào chiếc mới nhất tay chị dâu.
Tim tôi thắt lại.
Cách đây không lâu, tôi cũng định đổi .
Nhưng anh vay tôi trả nợ xe, tôi đành gác lại.
đó anh còn nói, sau này có tiền sẽ mua cho tôi một chiếc “trái cây” đời mới nhất.
mà giờ anh trúng 5 tỷ, nghĩ đến việc mua cho vợ, lại chẳng nhớ tới lời hứa với em gái.
Tôi siết chặt chiếc nóng ran tay.
Nóng đến mức làm tim tôi nhói.
Tôi khẽ , đáp:
“Không phải em , em chỉ tình cờ đi ngang qua.”
Cả ba người tức thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ tôi liếc đồng hồ rồi chặn tôi lại:
“Hôm nay là ngày lĩnh lương đấy, sao con chưa chuyển tiền sinh hoạt cho mẹ?”