Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

11.

“Không đâu, vấp ngã một lần là thêm khôn một lần.”

Tôi vỗ nhẹ lưng ấy, an ủi y như cách mẹ tôi từng an ủi tôi.

“Bảo Bảo, tốt…”

Di lại nhào vào lòng tôi, giọng nghẹn ngào:

“Tôi phải bây giờ… Chia thì không cam lòng, nhưng cứ nghĩ đến Tô Khải là tớ lại buồn nôn… Tại anh ta có thể đối xử với tôi như vậy… hu hu…”

Lại khóc.

Tôi khẽ thở dài, ngập ngừng một chút rồi vẫn quyết nói với ấy:

“Mẹ tôi từng nói, chuyện tình cảm ấy mà, không có cái gọi là cam lòng hay không, có vui hay không vui. Cho nên đừng tự dằn vặt mình , vẫn câu cũ thôi: vui thì ở lại, không vui thì rời đi.”

Di vẫn vừa đi vừa khóc suốt đoạn đường về ký túc.

Con bé này tổn thương sự.

cũng là mối tình đầu, ấy cứ nghĩ “lần đầu tiên” mình là một khoảnh khắc lãng mạn đáng ghi nhớ suốt đời.

Ai ngờ lại trở thành chuyện để đám đàn ông kia mang ra khoe khoang như chiến tích:

“Ê, biết không, hôm xử luôn rồi đấy.”

Và rồi, Tôn Tĩnh quả nhiên rơi vào “bẫy kinh điển”: Anh ta đến tìm tôi, rủ tôi đi leo núi, cắm trại, ngắm minh.

Ban đầu tôi không đồng ý.

mẹ tôi cũng từng dặn kỹ:

“Không qua đêm bên ngoài với con trai. Nhất là kiểu đi vùng núi, rừng rú, hoang vắng hẻo lánh. Lỡ có chuyện xảy ra, gào khản cổ cũng chẳng có ai cứu đâu con ơi.”

Nhưng cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

Vì đây là một cơ hội “chia hợp lý” ngàn năm có một.

Tôn Tĩnh mừng đến phát điên, nhào tới ôm tôi xoay vòng vòng như phim truyền hình, còn nói:

“Anh nhất sẽ cho một kỷ niệm đẹp nhất đời!”

Anh ta mong chờ…

Tôi cũng mong chờ.

Anh ta lo thuê trại.

Còn tôi thì… đi mua dụng cụ phòng thân.

xịt hơi cay, dùi cui điện, còi báo động mini, thứ nào cũng có.

thì con gái đi vùng núi với trai lạ, mang theo chút đồ phòng thân cũng là chuyện hết sức thường… phải không?

12.

Ngọn núi này là một ngọn núi vô danh gần trường, khá hẻo lánh, suốt dọc đường không gặp một bóng người.

Tôn Tĩnh vừa đi vừa nói với tôi:

“Ở đây ngắm minh đẹp lắm luôn. Nếu gặp may, còn có sương mù phủ kín, khung cảnh mờ ảo như tiên cảnh phim, nhất sẽ thích.”

Nếu như tôi không tận mắt xem video, tận tai nghe Cầm bày mưu cho anh ta, thì tôi sự có thể thích.

Nhưng giờ, tôi thản trả lời:

vậy ?”

Lề mề mãi mới tới đỉnh núi, trời cũng gần chạng vạng.

Tuy là đi xe tới, nhưng xuống xe rồi Tôn Tĩnh vẫn phải tự chuyển hành lý, xem ra sức cũng không nhiều.

mới dựng cái thôi mà thở hổn hển, mặt đỏ gay, nhưng vẫn rất hào hứng.

Tôi giúp thì anh ta vội vàng ngăn lại, bảo rằng muốn thể hiện “nam tính”, muốn cho tôi “bạn trai lực điền” là thế nào,

còn bảo:

là tiểu thư hay dỗi anh mà, ngồi nhìn anh bận rộn là rồi.”

Tôi bật .

Không biết anh ta có sự nghĩ rằng học theo cách gọi Cầm là “tiểu thư hay dỗi” thì sẽ trở thành lời đường mật lãng mạn không nhỉ?

thì… câu không trái tim tôi rung động đâu.

Tôn Tĩnh loay hoay dựng rất nhiệt tình, nhưng chân thì vụng về, sai đủ thứ.

Mỗi lần dựng sai, lại phải mở video hướng dẫn xem lại từ đầu.

mãi trời cũng sụp tối, thì vẫn chưa xong, khi bên tôi, than cháy, đặt lên vỉ, mùi thơm ngào ngạt.

suốt quá trình , điện thoại anh ta cứ reo liên tục, chủ yếu là tiếng thông báo tin nhắn WeChat, không ngừng một giây.

Tôn Tĩnh vừa quay lưng nhắn tin, vừa lén quay đầu lại nhìn tôi, nhe răng kiểu đểu đểu, có chút d/â/m t/à…, khiến người ta nhìn thôi cũng lạnh sống lưng.

13.

“Bảo Bảo ơi, anh dựng xong rồi nè!”

Cuối cùng anh ta cũng lếch thếch đi tới, còn tôi thì gặm hết một chiếc , đầy dầu mỡ, miệng cũng bóng loáng, ngẩng đầu nhe răng với anh ta:

“Học trưởng, nướng cho anh một cái nè, mau nếm thử xem đi! Đây là công thức gia truyền nhà , nước sốt đậu phụ thối, rắc thêm ớt bột, đảm bảo ngon tuyệt cú mèo!”

“Nước sốt đậu phụ thối… ?”

Anh ta đứng hình mất mấy giây, đón lấy từ tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhìn nó như thể đang cầm vũ khí sinh học, thậm chí không dám cắn một miếng.

Tôi híp mắt:

“Không nha~ Để nguội là hết ngon luôn á.”

Anh ta hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn thử một miếng, lúc đầu lông mày nhíu lại dần giãn ra:

“Không ngờ… ngửi thì hơi nặng mùi, mà vào lại cũng… ổn .”

“Dĩ nhiên rồi, giống đậu phụ thối thôi mà, ngửi thì kinh, thì ghiền!”

Tôi đang nướng tỏi.

Tỏi nướng mà kèm xiên thịt cừu là chuẩn bài, một miếng tỏi một miếng thịt, thêm một ngụm nước ép dưa hấu mát lạnh nữa thì đúng là thiên đường.

tiếc là không có dưa hấu.

Tôn Tĩnh từ xe khuân ra… một thùng lạnh.

Nhưng tôi không .

Vậy nên tôi lôi từ balô ra gói bột sữa pha sẵn vị trà sữa, đun nước sôi, rót ra cốc, mùi thơm lan khắp đêm núi.

Chắc đến lúc Tôn Tĩnh mới nhớ ra tôi bị dị ứng với cồn.

tôi lặng lẽ trà sữa khi anh ta vừa khui vừa nhai thịt, mặt anh ta bắt đầu xị xuống rõ.

Rồi anh ta lặng lẽ rút điện thoại, vào group chat bọn họ đăng một câu than vãn:

“Bạn gái tôi dị ứng với cồn, tối nay BBQ trà sữa, không cùng tôi .”

Cầm ngay lập tức gửi một emoji “ c.h.ế.t mất”, rồi buông lời:

[Bọn con gái ấy mà, không muốn với trai thì cứ giả bộ dị ứng . Chứ sau lưng thì đi bar, nhảy vũ trường sung còn hơn ai hết. Cún con, nghe tôi đi, tìm cách chuốc cho ta say, say rồi thì… …]

Tùy chỉnh
Danh sách chương