Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nói tôi:
“Dù ta không cần chứng minh điều gì ai, cho họ – dù tay trắng, cần nắm được cây bút, cũng có thể chinh phục cả giới.”
Tôi nắm chặt lấy cây bút .
Không dám buông lơi dù một giây.
Tôi vào được đại học, tiếp tục thi đậu cao học.
Năm thi đậu cao học, tôi về quê thủ tục.
Mẹ tôi hồ hởi mời tôi lên thành phố nơi họ đang sống, chơi vài hôm.
Suốt hai mươi ba năm.
là lần đầu tôi đặt chân lên chuyến đi phương Bắc.
Thực năm tôi tốt nghiệp cấp ba, bố mẹ cũng từng mời tôi lên chơi.
Lúc , tôi vừa đậu thủ khoa toàn huyện.
Mẹ tôi nói: em gái tôi học đủ loại giỏi mà không hiệu quả.
Chi bằng chị nó về dạy kèm.
khi ấy tôi bận , không có thời gian.
Bà vừa nói xong, tôi từ chối.
Mẹ tôi năn nỉ qua điện thoại:
“Nhớ hồi con học, cô nói con cần gia sư. Khi ấy mẹ không có gì, vì thời mẹ đi học cũng có ai học .”
“ chương trình thay đổi liên tục, trẻ con không theo kịp, mẹ mới nhớ lời con nói – đừng con trẻ quá vất vả.”
“ là mẹ liền thuê gia sư cho em con. không là dạy không gì, hay là con bé thực sự không có năng khiếu nữa. sắp thành học sinh yếu .”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Con cũng từng là học sinh yếu, chẳng cả. Đợi nó thông thì sẽ khá lên thôi.”
Mẹ tôi lập tức nói:
“Không được ! Là học sinh yếu ảnh hưởng tính cách đấy. Con xem tính cách con bây cũng có tốt .”
Nói xong mới sai, vội chữa:
“ con học giỏi mà, tương lai sẽ có thành tựu. Còn em con, học hành mà tính cách lại không tốt nữa thì sau sống ?”
Lúc , tôi mới hiểu thật rõ ràng —
Tình yêu sâu sắc của cha mẹ luôn dành cho đứa con mà họ kỳ vọng nhiều nhất.
tiếc rằng, đứa chưa bao là tôi.
Chuyến đi tôi là một hành trình rất dài.
tiết kiệm, tôi không mua vé thẳng.
chuyển 2-3 lần mới được ga điện ngầm.
Tưởng đi điện là ngay, ai ngờ còn chuyển tuyến ba lần.
Trên điện ngầm chật cứng .
đứng cũng không có chỗ.
sát mức cảm nhận được cả hơi thở của nhau.
Cuối cùng được khỏi trạm, tôi hít mấy hơi thật sâu, mới mình còn sống.
ngay sau , một giọng quen thuộc gọi lớn:
“Châu Hoan, mau lên ! Ở đây không được dừng lâu !”
Một chiếc sedan trắng đỗ sát cửa .
Mẹ tôi ló đầu khỏi ghế phụ, vẫy tay liên tục:
“Nhanh lên, bị chụp ảnh là bị phạt tiền đấy!”
Tôi vội vã chạy tới, vừa định mở cửa sau lên .
Em gái tôi ngồi , lạnh lùng nói:
“Không có ngồi à? Không thể lên từ ?”
là dòng chen chúc, lên từ rõ ràng tiện hơn.
Tôi nhìn lên ghế trước, ba tôi đang bấm còi inh ỏi.
Mẹ tôi trách nhẹ:
“Con thật là chẳng điều chút nào.”
quay sang tôi, cười:
“Đừng ý em con, con leo lên từ đi.”
Ba tôi gắt:
“Nhanh lên một chút! Cứ lề mề kẹt thì đừng trách!”
May mà tôi có một cái ba lô, không mất thời gian.
Tôi không muốn chậm trễ nên vòng qua phía lên.
Chiếc trông còn rất mới, mẹ tôi vui vẻ giới thiệu:
“Mới mua năm nay đấy, cuối tuần em con đi học ở bốn chỗ khác nhau, con cũng giao thông ở đây , bất tiện lắm.”
Tôi không trả lời , nên không nói gì.
Ba tôi nhìn tôi qua gương chiếu hậu, cằn nhằn:
“ vẫn không chịu mở miệng nói chuyện? Gặp mà cũng không chào hỏi à?”
Tôi nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”
Mẹ tôi liền vội vàng lấp liếm:
“Ây da, ngoan quá, con đi đường có mệt không?”
“Lúc đầu định chạy tận bến đón con, mà chuẩn bị đi thì em con mất thẻ học sinh, không có thẻ thì mai không học được, nên mới chậm trễ như vậy.”
Tôi cười nhẹ, không đáp.
Em gái tôi lập tức nói xen vào:
“Gọi là chậm trễ là ? Chẳng lẽ đón chị hai là việc quan trọng, còn con tìm thẻ thì không?”
Mẹ tôi miệng thì trách mắng, mặt lại đầy tự hào:
“ không, từ nhỏ lanh lợi như , ba mẹ còn bị nó ‘cãi’ lại.”
“Chẳng con từng nói ghét mấy đứa ít nói lù đù, bảo ngoài va chạm chứ học mãi mà không giao tiếp thì vô dụng còn gì?”
Câu nói bóng gió khiến tôi ngẩng đầu nhìn mẹ.
Mẹ cười xòa, nói:
“Thôi nói linh tinh gì đấy! Con còn chưa chào chị con kìa, mà vô lễ ?”
“Chị ấy là ngang hàng con à? Em vẫn là con nít mà. lại chị ấy có mua gì cho em .”
Tôi nắm chặt quai ba lô, ngồi nghe mẹ và em gái nói chuyện một lúc lâu.
Mẹ tôi nói:
“Chị con còn đang học, gì có tiền mua quà. Con không, chị con thi đậu cao học đấy, sau bảo chị dạy con cách học.”
“Chị được vậy, chứng tỏ nhà mình có gen tốt.”
Em tôi bĩu môi:
“Giỏi học thì có gì ghê gớm. Em đi hướng nghệ thuật, vẫn có thể thành công.”
“Ừ thì, cố gắng học đi, bỏ nhiều công sức như vậy , chắc chắn sẽ có kết quả tốt.”
Tôi thực sự bắt đầu hối hận vì đây.
Tôi vất vả vượt nghìn dặm đường xa, tận mắt nhìn một gia đình “mẹ hiền con ngoan” mà tôi hoàn toàn không thuộc về?
Hay là tự nhận thức rõ ràng — mình vốn dĩ là dư thừa?