Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ghé sát tai tôi thì thầm:
“Viên Viên, anh ta tính tình không tốt hả? Cứ nóng suốt .
Mẹ tôi từng nói, đàn ông không ổn định cảm xúc thì không đáng tin đâu.”
Từng chữ rơi trọn tai Cố .
“Thằng trà chết tiệt, cậu vừa nói hả!?”
Cậu ta nghiến răng, rít lên qua kẽ răng.
Đúng , giáo viên bước lớp.
Cố trừng Thẩm Dực muốn ăn tươi nuốt sống,
Rồi đành quay lại chỗ ngồi ban .
Thẩm Dực thì trốn phía sau lưng tôi, vẻ sợ sệt nhưng vẫn không quên châm dầu lửa:
“Viên Viên đi, anh ta hung dữ . Em sợ quá à.”
Dòng bình luận trong tôi thì sốc toàn tập:
【Khoan đã, sao mùi trà từ nam chính lại nồng đến mức bay khỏi màn hình ?】
【Phản diện sinh để dính kiểu “loạn luân trá hình” đúng không? Cậu ta sự hoảng loạn rồi, công sức giữ hình tượng lịch sự mười mấy năm xem đổ sông đổ bể.】
【Hehe, tôi chọn nam chính . Đơn giản vì gương kia tôi không thể từ chối .】
【Nếu chọn một, tôi xin hết. Trà nam chính tôi , phản diện kiêu ngạo tôi luôn.】
Nói lòng thì tôi muốn hết cho rồi.
Nhưng tôi không dám.
Vì Cố đang tôi thể … oan hồn muốn đòi mạng.
10
Trong giờ học, Thẩm Dực bảo không mang sách, nhất quyết đòi xem chung với tôi.
Cậu ta ghé sát lại gần tôi, rất gần.
Tôi dù thiếu nữ mười sáu tuổi, hormone hoạt động mạnh mẽ.
Làm sao chịu ánh và gương đẹp tượng tạc kia.
tôi mình đang ngẩn ngơ góc nghiêng của cậu ta, thì giáo viên vừa rời lớp, bảo cả lớp tự học.
Thẩm Dực khẽ bật :
“Viên Viên, ánh khi một sự không giấu được đâu.”
Tôi bừng tỉnh ngay lập tức, nói trước não:
“Thì bởi nên nếu nhiều một thì càng biết giấu cho kỹ.”
Cậu ta chẳng giận, chỉ tít tôi:
“ à? Em những ai ?”
Tôi hừ lạnh:
“Nhiều lắm. Mao Trạch Đông, Benjamin Franklin, John Monash…”
Không ngờ cậu ta lại hiểu ý.
“Chuẩn rồi, mấy tôi .”
“…”
Tôi há , mà chẳng biết nói tiếp theo.
Mấy chiêu công kích của tôi chỉ có tác dụng với Cố – mù mờ kiến thức.
Cảm giác thất bại nhanh chóng dâng lên, khiến tôi đỏ bừng, nóng ran cả .
Đúng , Thẩm Dực thò trước tôi:
“Viên Viên, em đỏ quá, đáng yêu .”
Tôi lập tức đẩy cậu ta :
“Nói năng cẩn thận đi, tôi sợ bị tiểu đường.”
Cậu ta vẫn tít , gật :
“Thế thì tôi không nói nữa, nhưng sớm muộn tôi ăn em mất thôi.”
Ngay , Cố quay lại, gân đầy trán,
Ánh tối tăm về phía chúng tôi, giọng mỉa mai vang lên:
“Xem hai tâm ý hợp nhỉ, có cần tôi báo mẹ chuẩn bị đồ cưới trước không?”
Tôi sự sợ cậu ta mách với mẹ nuôi.
Bình thường tôi hay dùng mấy cô gái theo đuổi cậu ta để chọc tức cậu.
Lần này lại bị cậu ta bắt được điểm yếu.
Tôi vội vàng nghiêm túc phản bác:
“Cái ăn bám của cậu ta, còn lâu mới nhai tôi – loại xương cứng !”
Nghe tôi nói xong, Cố có vẻ hơi đắc ý, nhướn mày khiêu khích Thẩm Dực.
Nhưng Thẩm Dực hoàn toàn không bị lung lay, còn ghé tai tôi thì thầm:
“Viên Viên, đàn ông hay mách lẻo không nên yêu đâu.”
Nét đắc ý nơi khóe Cố đông cứng lại.
Cậu ta vươn tay định túm cổ áo Thẩm Dực:
“Đồ trà chết tiệt, lại thì thầm cái nữa !?”
Đúng , Ninh Dao đột nhiên quay lại, khẽ nhíu mày, nở nụ duyên:
“Bạn Cố à, mình ngưỡng mộ bạn quá, được nhiều bạn trai .”
“Có vì bạn biết trang điểm không? Mình thì chưa bao giờ trang điểm cả.”