Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

【22】

thi cuối kết thúc vào cuối tháng Sáu oi ả và kéo dài lê thê.

Nhà họ Chu lại đón một tin vui.

Chu được thăng chức một nữa.

Buổi mừng này được tổ chức tại biệt thự ngoại ô nhà họ Chu.

Giới thượng lưu từ khắp nơi đổ về, đứng từ ban công xuống là một bữa xa hoa, đèn đuốc rực rỡ, áo gấm váy lụa san sát.

Tôi vốn không thích tham gia những dịp như thế này, nhưng tìm ra lý do nào để từ chối.

May thay có một sách cũ, toàn bộ đều là sách cũ chuyển từ nhà chính đến.

Trên một trong những giá sách, tôi chợt nhận ra một chiếc quen thuộc.

Chính là giá sách năm xưa tôi từng phát hiện ra quyển 《Ngược văn》.

Tôi khựng lại, mắt lướt qua từng đầu sách rồi cụp xuống.

Ba năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nếu không do Ôn Oản đột nhiên xuất hiện, những ký ức vụn vặt kia có lẽ đã bị lãng quên từ lâu.

“Yo~” Một giọng nói vang lên từ cửa.

Tôi quay đầu lại, mấy nam sinh vừa bước qua, người đi đầu nhét tay trong túi, vẻ lười nhác, gương gầy nhọn phảng phất nét say.

“Hoa khôi học bá nhà họ Chu đây mà.”

Hắn kéo dài giọng điệu đầy giễu cợt.

Tôi từng gặp người này vài trong những bữa trước, tên là Vương Hạo, vốn ưa gì Chu Dã.

được tổ chức ngoài sân biệt thự, sao bọn họ lại lên được ?

Tôi một quyển sách dày tầm ngón tay trên giá, ôm vào lòng.

Quay người định rời đi.

“Này, gấp gì thế.”

Vương Hạo đưa tay giữ cổ tay tôi.

Da gà trên cổ tay lập tức nổi hết cả lên.

Tôi hất tay hắn ra: “Anh làm gì đấy!”

Trong lúc giằng co, tôi thoáng thấy ở khúc cua cầu thang có một tà váy màu tím lướt qua, rồi nhanh chóng biến mất.

Vương Hạo chịu buông tha, dí sát, hơi men nồng nặc: “Nãy tôi nói sai rồi, là vợ nhỏ nhà họ Chu đúng!”

Đám bạn phía sau hắn cười phá lên, mắt tôi đầy khó chịu.

Trong đầu tôi đang cân nhắc xem nên đập quyển sách trong tay vào đầu hắn rồi chạy về hướng nào thì một tiếng quát giận dữ vang lên phía sau.

“Vương Hạo!”

Vương Hạo vừa quay đầu lại.

“Bốp!” Một miếng kem bay thẳng vào .

Trúng ngay chính diện, dính đầy mũi miệng.

Tôi không chần chừ, ném luôn quyển sách trong tay vào đám người đang ngớ người ra, rồi kéo tay người vừa đến chạy thẳng xuống dưới.

Mãi đến khi chạy ra đến khu sân đông đúc dừng lại.

kịp thở, vai đã bị ai đó nắm : “Cậu không sao ?”

Tôi ngước .

Chu Dã hôm nay mặc đồ chỉnh tề, áo khoác đã cởi ra, còn mỗi chiếc sơ mi, mấy chiếc cúc trên cùng mở ra.

Cậu hơi cúi người, xương quai xanh lộ rõ ngay trước mắt tôi.

Vẻ vẫn còn vương lại chút tức giận tan hết.

Tôi ổn định hơi thở, xua tay: “Không sao, cảm ơn.”

Rồi đẩy tay cậu ra, định bước đi.

Chu Dã giữ tôi lại: “Cậu định đi đâu?”

“Tới giám sát.”

Hôm nay là thăng chức Chu , toàn là khách quý, chuyện cậu ném vào Vương Hạo chắn không dễ qua.

Không nói đến chuyện tại sao Vương Hạo lại lên được , trước tiên xác nhận lại camera thì có lợi.

“Vậy tôi đi với cậu.”

【23】

May mà hệ thống giám sát biệt thự rất đầy đủ, có một góc cầu thang là khuất, còn hành lang ngoài sách thì được ghi lại rõ ràng.

Người ra tay trước là Vương Hạo, Chu Dã ném là để giúp tôi.

Tôi thở phào: “Vương Hạo uống rượu, chắn sẽ làm loạn ở , có camera rồi thì chúng ta có lý, xử lý bên truyền thông dễ, chú Chu sẽ không trách cậu đâu.”

Chu Dã không đáp.

Cậu màn hình, mắt trầm hẳn lại.

“Chu Dã?”

“Người bị tổn thương là cậu.”

Chu Dã tôi.

Cậu hơi cúi đầu, mắt sâu thẳm.

“Vậy mà cậu lại lo người khác trước.”

Chu Dã đang giận.

Tôi mấp máy môi, nhưng không biết nên nói gì.

Trở lại hội trường, quả nhiên đã có người đứng đợi sẵn.

Người phục vụ: “ vị, mời lên thư trên.”

Khách khứa bên dưới vẫn bình thường, có lẽ chuyện đã được đè xuống.

Trong thư , Chu đang trò chuyện với cha Vương Hạo, còn Vương Hạo thì ngồi một bên, trông như đã được lau chùi sạch sẽ.

Cha Vương Hạo là ông trùm bất động sản nổi tiếng, đã leo lên vị trí này thì tất nhiên là cáo già trong giới.

Ông ta mở lời trước:

“Chuyện tối nay là con trai tôi, uống rượu nên gây chuyện.”

Miệng thì nhận sai, nhưng mắt liếc sang tôi lại có chút áy náy nào.

Chu mỉm cười: “Có gì đâu, bọn trẻ con đùa nghịch tí thôi mà.”

Tôi cụp mắt.

Nên nói là lo nghĩ nhiều, chi bằng nói là đã đoán trước được kết cục này.

“Chủ tịch Chu đúng là người hiểu chuyện, à không, giờ gọi là Bí thư Chu đúng.” Cha Vương nói, “Sau này nhà họ Vương có gì giúp được, ngài cứ việc mở lời.”

So với một cô nhi được nhà họ Chu tài trợ, rõ ràng con đường hợp tác kinh doanh béo bở hơn nhiều.

“Vậy à, vậy thì hãy đi.”

Chu Dã đột nhiên lên tiếng.

Tôi ngẩng đầu.

Cậu nói tiếp: “Dưới có phóng viên đấy, xuống đó là được, thế nào?”

Vương Hạo đứng bật dậy: “Chu Dã, đừng được đằng chân lân đằng đầu, kéo tay cô ta một cái thôi sao? Có mất mát gì đâu, cô ta còn sách đập tôi, tôi còn tính sổ!”

mắt Chu Dã lạnh băng: “Camera tôi đã lưu vào điện thoại rồi, nếu cậu không chịu xuống , vậy tôi mời truyền thông lên đây nhé?”

Sắc cha Vương thay đổi: “Bí thư Chu…”

“Chu Hạ.” Chu lên tiếng, lại là gọi tôi.

“……Cháu không sao.”

Chu Dã vẫn đứng nguyên tại chỗ, khí áp quanh người rơi xuống thấp vút.

“Chậc.” Vương Hạo ban nãy còn đắc ý, vừa chạm mắt với Chu Dã đã im bặt.

“Vậy thì tốt rồi.” Chu nói, “Cháu và A Dã ra ngoài trước đi.”

Không chờ tôi kịp phản ứng, Chu Dã đã bước ra khỏi trước.

Xuống lầu, Trì và Thâm tiến đến.

“Cậu không sao ?” Trì lo lắng.

Tôi lắc đầu.

Thâm tức giận: “Cái thằng Vương Hạo này đúng là đồ khốn, trước ở hội thi thành phố còn giở trò với A Dã, giờ lại nhắm vào học bá Hạ, nghĩ bọn tôi chết hết rồi ?”

Từ khi rời khỏi thư , Chu Dã vẫn im lặng, đi thẳng ra ngoài.

Trì thoáng lên cảm xúc, ly nước trái cây từ khay người phục vụ rồi đưa tôi:

“Cậu cứ nghỉ ngơi đi.”

Rồi đuổi theo Chu Dã.

Thâm cùng tôi ngồi xuống một góc:

“A Dã nói gì với cậu ?”

“Nói gì?”

gì nữa, cậu ấy còn cầm đến tìm cậu cơ mà.” Thâm hồi tưởng, “ vị chocolate nhân kem, còn cố tình chọn loại cậu thích ăn nhất.”

?”

Nên mang theo à.

sao nữa, A Dã thấy trước thái độ với cậu tệ quá rồi.

Mà nè, học bá Hạ, cậu quen Cầm Trì Chi thế nào vậy?

Tôi cứ tưởng ông ấy sắp về với tổ tiên rồi , ai ngờ lại gặp được ngoài đời, như truyện ảo vậy.”

“……Tổ tiên cái đầu cậu.”

Thâm lại bắt đầu luyên thuyên không ngừng.

Tôi thì lặng lẽ cúi mắt xuống.

Thành thật mà nói, tôi từng nghĩ Chu Dã sẽ chủ động tôi.

đến bây giờ, tôi buộc thừa nhận, cuốn 《Ngược văn》 mà tôi thấy hồi vào nhà họ Chu không không có ảnh hưởng.

Trong sách, Chu Dã ngạo mạn, đánh người xong lại chút ngọt ngào.

Rất khác với bây giờ.

Tôi luôn giữ khoảng cách với Chu Dã, thật ra vì trong lòng có chút bất an mà thôi.

Ba năm đã trôi qua, cuốn 《Ngược văn》 kia thấy xuất hiện lại, nội dung bên trong sớm đã mơ hồ không rõ.

có một chuyện tôi vẫn nhớ rất rõ.

Ngay từ đầu truyện, không hề nhắc đến Cầm Trì Chi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương