Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
“Cô nghĩ anh ta thật lòng yêu cô à?”
Tôi gật đầu trong lòng, “Không thì sao? Anh ấy phục vụ tôi từng ly từng tí, nhu thuận hết mực, vậy còn chưa đủ sao?”
Giọng nói ấy hừ lạnh một tiếng:
“Những việc đó bảo một người giúp việc cũng làm được. Lẽ nào người giúp việc làm thế với cô, thì nghĩa là yêu cô chắc?”
“Tất nhiên là không giống rồi! Bạch Cảnh Lâm phong độ tiêu sái, ôn nhuận nho nhã, chúng tôi là vợ chồng cùng nhau vượt qua hoạn nạn cơ mà. Rốt cuộc cô có phải con gái tôi không thế?!”
“Hừ… mẹ đúng là ngốc, chờ đi, rồi mẹ sẽ bị đá ra khỏi nhà, không xu dính túi đâu!”
Hai ngày trước, tôi chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy trong đầu liền có thêm một giọng nói lạ. Con bé nói nó là con gái tôi, nghe giọng cỡ mười mấy tuổi. Tôi không có con lớn như vậy, tưởng ai đó đang đùa ác.
Nhưng sau khi nó nói ra vài chuyện bí mật chỉ tôi và người nhà mới biết, tôi bắt đầu tin.
“Cô từ đâu tới vậy?”
“Tôi ch .t rồi, rồi đến đây.”
“Sao lại ch .t?”
“Khi nào tôi muốn nói sẽ nói cho cô biết.”
Tôi sững lại. Nếu đúng thật, vậy chuyện gì đã khiến con gái tôi ch .t trẻ đến vậy? Tôi vô thức đưa tay lên bụng.
Nó bảo, trước khi ch .t, trong đầu luôn nghĩ: “Giá như mình chưa từng được sinh ra.” Rồi lần nữa tỉnh lại, đã ở trong cơ thể tôi.
Chắc là do lúc đó tôi đã mang thai, nên mới xảy ra chuyện thần kỳ như vậy.
Tôi và Bạch Cảnh Lâm lớn lên bên nhau. Năm năm trước, gia đình anh ấy phá sản chỉ sau một đêm, không còn gì cả. Nhà họ Lục của tôi lập tức cắt đứt quan hệ.
Lúc ấy tôi còn đang học năm hai đại học, nghe tin liền lấy toàn bộ tiền tiết kiệm giúp anh gây dựng lại sự nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, tôi luôn ở bên anh, cùng anh gầy dựng lại từ đầu.
Một năm trước, công ty nhờ chính sách thuận lợi mà phát triển như diều gặp gió. Cũng nhờ ba năm đầu làm ăn vững chắc nên chúng tôi đứng vững trên thị trường.
Trong tiệc mừng công, Bạch Cảnh Lâm cầu hôn tôi trước mặt toàn thể công ty.
Rồi chúng tôi kết hôn. Hai hôm trước tôi phát hiện mang thai, mà anh thì đang công tác, chưa kịp báo tin.
“Về kinh doanh thì đầu óc mẹ tỉnh táo lắm, nhưng với người thân thì mù mờ hết cả. Trong lòng Bạch Cảnh Lâm có người khác, mẹ chưa từng nhận ra sao?”
Tôi làm sao mà không nhận ra chứ?
Ba năm ở bên cạnh anh ấy, có đôi khi anh nhìn tôi đăm đăm, lúc đầu tôi còn tưởng anh có tình cảm với mình, sau mới phát hiện ra, ánh mắt ấy như đang xuyên qua tôi mà nhìn vào ai đó khác. Khi ấy tôi mới hiểu, trong lòng anh đã sớm có một người.
Trước khi nhà họ Bạch phá sản, quan hệ giữa Bạch gia và Lục gia rất tốt. Anh giống như một người anh lớn ôn hòa học rộng, thường xuyên dẫn ba anh em chúng tôi đi chơi. Những lúc ở bên anh, tôi không còn là cô con gái vô hình trong chính ngôi nhà của mình nữa.
Trong lòng tôi khi còn nhỏ, anh là một người đàn ông vô cùng cuốn hút, giống như một tia sáng rọi vào quãng thời thơ ấu đơn độc và u ám của tôi. Chỉ tiếc là tôi chẳng hòa hợp với Lục Tri Ngôn và Lục Tri Hàm, bạn bè cũng không có, hoàn toàn không biết anh ấy rốt cuộc thích ai.
Tôi lặng lẽ ở bên cạnh anh, chăm chỉ học hành, nghiêm túc làm việc. Mãi đến ngày anh chân thành nhìn tôi, cầu hôn tôi trước toàn thể công ty, tôi mới hiểu rằng anh đã sẵn sàng buông bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc đời mới.
Tôi không muốn truy cứu những chuyện đã qua, người đàn ông này từ nay về sau là của tôi, như vậy là đủ rồi.
Nhưng cái giọng tự xưng là con gái tôi ấy lại nói rằng Bạch Cảnh Lâm chẳng bao lâu nữa sẽ quay lại với “bạch nguyệt quang” mối tình đầu của anh, mẹ con tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, trắng tay, sống lang thang ngoài đường.
Tôi không tin.
Dù cho Bạch Cảnh Lâm có bản lĩnh khiến tôi ra đi tay trắng, thì nhà mẹ đẻ tôi cũng không để tôi lưu lạc đầu đường xó chợ.
Tuy rằng cha mẹ tôi không ưa tôi cho lắm, nhưng Lục gia cũng chẳng thiếu thêm hai miệng ăn, làm sao đến nỗi để mẹ con tôi thê thảm đến thế được.
2.
Bạch Cảnh Lâm về rồi, mang theo không ít quà.
Tôi chạy ra cửa lao vào lòng anh ấy, vốn định hôn anh ấy một cái, nhưng lại kìm lòng không được mà dừng lại.
Anh ấy không thích tình cảm quá mãnh liệt, dễ tạo cảm giác gò bó, nên mỗi khi ở trước mặt anh, tôi đều vô thức giữ mình đoan trang.
Thân hình cao lớn, vòng tay vững chãi, chỉ một cái ôm cũng khiến tim tôi rộn ràng.
“Chào mừng anh về nhà!”
Tôi tựa tai vào ngực anh, cảm nhận tiếng tim anh đập nhanh.
“Anh có quà cho em này, xem có thích không?”
Anh cười, đặt túi xuống rồi ôm lại tôi.
Tôi nhìn mấy chiếc túi hàng hiệu khác nhau, có phần buồn cười, “Mua gì mà nhiều vậy? Bận như thế mà còn chạy bao nhiêu chỗ mua đồ?”
Anh cười nhẹ, cởi áo khoác, nắm lấy tay tôi, “Mua ở cửa hàng miễn thuế, không cần đi nhiều nơi đâu. Em không đi làm à? Không khỏe sao?”
Tôi không biết ma xui quỷ khiến gì, lại nhớ tới giọng nói trong đầu. Việc mang thai tạm chưa nói vội, còn sớm quá.
“Không có, chỉ là ngủ quên thôi. Hôm nay công ty cũng không có việc gì lớn nên em nghỉ luôn.”
Anh sắp xếp đồ rồi vào tắm.
Giọng nói trong đầu tôi lại vang lên.
“Thật không ngờ, lúc trẻ mẹ cũng là kiểu con gái yêu đương mù quáng đấy.”
Tôi trợn mắt, “Chỗ nào yêu đương mù quáng chứ? Mẹ thông minh lắm đấy nhé.”
“Cửa hàng miễn thuế ở thành phố Phúc không hề có quầy H đâu, nếu mẹ không phải là não yêu đương thì đúng là ngốc thật.”
Tôi không thích đi mua sắm, cũng không quan tâm mấy thương hiệu, chuyện đó tôi thật sự không biết.
Nếu Bạch Cảnh Lâm thật sự có người khác, chẳng lẽ lại để lộ sơ hở lộ liễu thế? Hay là… anh ấy định nói rõ với tôi, rồi ly hôn?
“Có khi nào là anh ấy tạt qua thành phố khác rồi mua không?”
Tôi gần như cảm thấy cô bé đó đang lật mắt khinh bỉ tôi.
“Mẹ lấy mấy cái hộp ra đi, xem có hóa đơn không, xem mua ở đâu, quầy nào.”
Tôi nghe theo lời nó, lục hết các hộp, không tìm được hóa đơn nào cả.
“Anh ấy vứt hóa đơn rồi à?”
“Có bao giờ mẹ nghĩ đến chuyện, mấy món này là đồ phối hàng hay đồ tặng thêm không? Hóa đơn có khi ở chỗ tiểu tam ấy.”
Giọng cô bé mang theo nụ cười giễu cợt.
“Con gái yêu quý ơi, không đến mức ấy đâu chứ? Con nghĩ quá xấu về ba con rồi, hơn nữa ba con đâu thiếu tiền đến mức ấy, sao lại tự hạ thấp mình mua đồ như thế?”
“Là mẹ nghĩ quá tốt về ông ấy thôi. Nếu không phải là cố tình, thì chắc chắn là tiểu tam muốn khiêu khích mẹ.”
Tôi không dám tin, nhưng nghĩ đến tính cách có phần giống mình của cô bé, tôi do dự.
“Con gái lớn ơi, ba mẹ đặt tên gì cho con ấy nhỉ?”
Nó im lặng một lúc, rồi nói, “Mẹ gọi con là Dữu Dữu, tên thật là Lục Khê Dữu.”
Tôi thấy tim như bị bóp chặt, “Vậy ba mẹ ly hôn khi nào?”
Nó đáp, giọng rất trầm buồn, “Từ khi con còn nhớ được mọi chuyện thì đã không thấy ông ấy rồi. Mẹ từng nói là khoảng lúc con một tuổi.”
Tôi thích ăn bưởi, từng đùa với Bạch Cảnh Lâm là nếu sau này sinh con gái thì đặt tên gọi ở nhà là “Dữu Dữu”. Anh ấy nói đặt tên theo trái cây thì không trang trọng.
Con gái tôi tên là Dữu Dữu… Vậy là Bạch Cảnh Lâm thực sự đã thay lòng? Hay anh ấy chưa từng thay lòng, chỉ là người anh ấy yêu ngay từ đầu không phải tôi?
3.
Bạch Cảnh Lâm tắm xong thì vào phòng làm việc xử lý công việc.
Tôi đi tới hỏi, “Chồng ơi, tối nay muốn ăn gì? Em nấu nhé?”
Anh ấy ngẩng đầu, hơi sững lại, “Ơ, em không biết à? Tri Hàm về rồi, tối nay chúng ta phải về nhà họ Lục ăn cơm.”
Tôi thật sự không biết, chẳng ai thông báo cả. Tôi rất ít qua lại với nhà mẹ đẻ, từ sau khi tốt nghiệp đại học thì hầu như không về nữa. Họ không hỏi vì sao tôi không về, tôi cũng chẳng muốn về. Từ nhỏ đến lớn, tôi tồn tại chỉ để làm gương cho Lục Tri Ngôn và Lục Tri Hàm.
Khi Lục Tri Hàm nổi loạn, mẹ tôi sẽ nói: “Con nhìn chị Tri Ý mà học, chị ấy chưa bao giờ nổi loạn.”
Khi Lục Tri Ngôn bắt nạt bạn học ở trường, mẹ tôi lại bảo: “Con nhìn Tri Ý xem, học giỏi, ngoan ngoãn, thương bạn bè, sao con không học theo?”
Những lời ấy chỉ khiến tôi càng bị hai người đó ghét, châm chọc và chơi xỏ, còn người lớn thì chỉ giả vờ như không thấy, miệng nói “đừng bắt nạt Tri Ý”, nhưng chưa bao giờ ngăn cản.
Trạng thái có cũng được không có cũng chẳng sao của tôi chỉ thay đổi sau khi Bạch Cảnh Lâm thành công. Lúc ấy họ bắt đầu quan tâm, hỏi han tôi, dò la tình hình của anh ấy. Sau khi tôi và anh ấy kết hôn, họ thậm chí tránh mặt tôi để liên hệ trực tiếp với anh ấy.
Tôi cũng không quan tâm lắm. Bạch Cảnh Lâm lớn lên bên tôi, được cha mẹ tôi xem trọng cũng không lạ. Chỉ là tiệc mừng Tri Hàm du học về, lại phải nghe từ miệng chồng, điều này… cũng không ngoài dự đoán.
“Được, mình cùng đi nhé?”
Bạch Cảnh Lâm hơi do dự, “Tất nhiên rồi, Tri Hàm chắc cũng muốn mọi người cùng đến đón em ấy.”
Chưa chắc đâu.
Tôi gật đầu, trang điểm kỹ càng rồi cùng anh về nhà mẹ đẻ.
“Anh Cảnh Lâm, sao tới trễ vậy?”
Vừa vào cửa, tiếng Lục Tri Hàm đã vang lên lanh lảnh, cô ta làm ra vẻ ngây thơ, ánh mắt long lanh.
Bạch Cảnh Lâm hơi khựng lại, tôi theo sau, “Sao vậy anh?”
Lục Tri Hàm thấy tôi liền sầm mặt, giọng chua ngoa, “Ồ, chị cũng tới à.”
Tôi “ừ” một tiếng, gật đầu với cô ta.
Lục Tri Ngôn thấy chúng tôi, gọi một tiếng “Anh Cảnh Lâm” rồi chẳng thèm nhìn tôi, kéo luôn anh ấy vào thư phòng. Mẹ tôi từ bếp đi ra, cười tươi với anh, “Tiểu Lâm à, hôm nay dì Lý nấu bao món con thích đó, lát phải ăn cho nhiều nhé!”
Bạch Cảnh Lâm cười đáp, “Dạ vâng, mẹ vất vả rồi.”
Dì Lý trong bếp ló đầu ra cười nói, “Ôi trời, Tiểu Lâm khách sáo quá!”
Dì Lý là người giúp việc nhà tôi, thời gian ở nhà còn lâu hơn cả tôi.
Lục Tri Hàm bĩu môi, làm ra vẻ không vui, “Mẹ, hôm nay là tiệc đón con mà, mẹ cũng chẳng nấu cho con được bữa nào ngon cả.”
Mẹ tôi dí tay lên trán cô ta, “Cái con bé vô tâm, mấy món anh Cảnh Lâm thích ăn không phải cũng là món con thích à? Từ nhỏ đến lớn, anh ấy thương con nhất.”
Tôi thấy bà ta liếc mắt sang, liền chen vào một tiếng, “Mẹ.”
Bà ta cười gượng, “À, về rồi à.”
Tôi lại hỏi, “Ba không có ở nhà ạ?”
“Tri Hàm đòi ăn tôm hùm, ba con đi mua rồi. Người khác chọn không vừa ý, ba con không yên tâm.”
“Ồ.” Tôi thật ra chẳng quan tâm ông ấy ở đâu, chỉ tiện miệng hỏi thôi.
Tôi ngồi xuống ghế salon ăn trái cây, không chủ động bắt chuyện với ai. Ở cái nhà này, tôi có thể tự do làm bất cứ điều gì, vì chẳng ai để mắt tới tôi.
Lục Tri Hàm đang dọn đồ, làm rơi đầy túi xách ra đất. Cô ta lục tìm một món rồi đưa cho tôi, “Chị, đây là quà em tặng chị.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên, đưa tay ôm ngực làm ra vẻ cảm động, “Tặng chị à? Cảm ơn nha! Chị thích lắm!”
Cô ta nhìn tôi đắc ý, tôi thì cười hồn nhiên.
Tôi mở hộp quà, lấy ra chiếc túi xách màu cam, nhìn chẳng hợp với tôi chút nào. Nhưng bên trong có một tờ hóa đơn, tôi liếc qua, trùng khớp hoàn toàn với mấy món quà Bạch Cảnh Lâm đã tặng tôi.
Một cảm giác kỳ lạ trào lên trong lòng tôi, “Dữu Dữu, tiểu tam của ba con là Lục Tri Hàm sao?”
Từ lúc vào nhà họ Lục đến giờ cô bé không nói gì, giờ mới buồn bã lên tiếng:
“Cuối cùng mẹ cũng nhận ra rồi à? Sau khi ba mẹ ly hôn, ông ấy cưới cô ta. Hai người còn có một đứa con trai, chỉ nhỏ hơn con 2 tháng.”
Ngoài dự đoán, nhưng lại hợp lý.
Tôi biết Bạch Cảnh Lâm luôn đối xử tốt với Lục Tri Hàm, bao dung với cô ta, nhưng chưa bao giờ thấy họ có tình cảm nam nữ. Tôi càng không ngờ, một người như Lục Tri Hàm, lại có thể làm tiểu tam.
Rõ ràng chẳng ai ngăn cản họ đến với nhau, tại sao còn phải chia tay? Tại sao lại kéo tôi, một kẻ chẳng biết gì, vào trò đùa này?
Tôi giờ không chỉ đau khổ, mà còn thấy ghê tởm và giận dữ! Ghê tởm là vì tôi lại đi tranh giành đàn ông với Lục Tri Hàm, giận dữ là bởi tôi đâu phải không có Bạch Cảnh Lâm thì không sống nổi. Nếu không phải anh ấy chủ động bước tới, tôi đã chẳng bao giờ gả cho anh ta.
Bọn họ có thể quá đáng đến mức này sao?!
Nhưng nghĩ đến việc Dữu Dữu nói mẹ con tôi sau này sẽ bị đuổi khỏi nhà, khốn đốn nghèo đói, tôi lại phải nuốt giận.
Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu.
Tôi nhất định phải làm rõ rốt cuộc bọn họ đang âm mưu cái gì!