Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Và thế là tôi mang theo hai vali to đùng do mẹ chuẩn bị, bị ép bắt đầu cuộc sống ở chung với Tạ Quý Tuân.

Tạ Phu nhân dù cũng là người hiểu rõ tôi nặng nhẹ ra . Trước khi , bà căn dặn kỹ lưỡng sắp xếp người dọn dẹp mỗi ngày, ba bữa đều do chuyên gia dinh dưỡng lo trọn gói, việc duy nhất tôi là ở cạnh Tạ Quý Tuân cho anh bớt buồn. Cũng coi như chấp nhận .

Tôi cột gọn tóc, quỳ thảm để sắp xếp hành lý. Không sắp thì thôi, vừa mở ra hoảng hồn.

Ngón tay tôi như bị bỏng, vội bật khỏi chiếc váy ren đen mỏng tang. Chưa kịp hoàn hồn, tầm lại chạm bộ váy xẻ tà cao gần tới eo, tôi hoàn toàn cứng người.

Giây phút , tôi chỉ biết thầm ơn bản thân việc nhét thêm bộ đồ tay dài dài kẻ caro vào hành lý đúng là quyết sáng suốt nhất đời.

Tôi thu dọn hành lý xong. Trước khi , tôi ghé xem thử Tạ Quý Tuân có cần tôi giúp không.

Tôi lễ phép gõ cửa ba lần. trong hoàn toàn không có động tĩnh .

Tôi bắt đầu lo. Lỡ như Tạ Quý Tuân xảy ra chuyện , người đầu tiên bị hỏi tội chắc chắn sẽ là tôi. Nghĩ , tôi chẳng tâm trí do dự nữa, liền đẩy cửa bước vào.

Ngay sau , trong không gian mờ tối vang lên chảy lách tách. Thì ra anh đang tắm.

Tôi không tiến sâu vào, chỉ đứng yên rồi cất cao giọng hỏi:

“Anh có cần em giúp không?”

dừng lại, Tạ Quý Tuân đáp gọn:

“Không cần.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa quay về phòng thì bất ngờ nghe từ trong phòng tắm vang lên những đồ vật rơi liên tiếp xuống sàn.

Tệ hơn nữa là kèm theo là một rên khẽ, đầy kiềm nén, của Tạ Quý Tuân. Tôi hốt hoảng lao tới, không suy nghĩ mà lập tức đẩy cửa phòng tắm ra.

Ngay sau tôi hét lên một , nhắm tịt lại rồi vội vàng quay người . Bầu không lập tức rơi vào một khoảng lặng kỳ dị.

Có vẻ như Tạ Quý Tuân cũng không này khó xử cực điểm. Anh mở miệng, giọng khàn đặc, như từng chữ đều gắng sức nói ra :

“Phiền… cho tôi một cái .”

Đầu óc tôi vẫn chưa kịp phản ứng, theo bản năng hỏi lại:

“Cái… trong kia cũng tính luôn hả?”

Không vừa tạm ổn lại lần nữa đóng băng. Tạ Quý Tuân khẽ ho một , giọng thấp mức gần như nghe không rõ:

“…Tùy em.”

Quất Tử

“Ồ…”

Tôi lóng ngóng, tay chân không phối hợp, tiện tay vơ đại hai món đồ rồi vào phòng tắm. Một sau, nghe giọng Tạ Quý Tuân vang lên:

“Xong rồi.”

Tôi này dám hé , lén nhìn vào tình hình trong. Tạ Quý Tuân tựa vào tường phòng tắm, vai vẫn dính ít chưa kịp xả sạch. Chiếc dài màu đen tôi tiện tay vào anh mặc lên người. Ống chân trái xắn cao đầu gối, nơi bó bột có dán mấy vòng miếng băng dính chống y tế.

Anh cụp xuống, mái tóc đen ướt sũng rũ qua trán che mất nửa ánh nhìn. Khoảnh khắc ấy, anh trông có chút luống cuống.

Lần đầu tiên tôi Tạ Quý Tuân trong bộ dạng nhếch nhác như vậy. Chết tiệt… cái m.á.u “thấu ” c.h.ế.t dẫm của tôi lại bắt đầu nổi lên rồi.

“Anh muốn tắm thì không gọi em?”

“Tôi sợ em không thoải mái.” – Tạ Quý Tuân đáp.

“Em có mà không thoải mái? Không ai cũng là người từ thịt ?” – Tôi phản bác.

Anh ngẩng lên, trong đáy hiện lên một tia hoang mang vừa vặn như tính toán sẵn:

[ – .]

“Vậy nãy em lại hét toáng lên?”

“Em… em lần đầu tiên đàn ông trần trụi bước ra từ phòng tắm, sợ không à?”

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng đúng khoảnh khắc Tạ Quý Tuân bật ra một cười khẽ trong cổ họng, tôi hoàn toàn sụp đổ.

“Không ai cũng là thịt ? Thế sợ ?” – Anh nhắc lại chính lời tôi với ý trêu chọc.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh ấy là người bị thương, không thể ra tay với người đang bị thương. Tôi đời chắc không tìm ai có tính tốt như tôi nữa rồi.

Sữa tắm tạo trong lòng bàn tay, mùi chanh nhè nhẹ bắt đầu lan ra trong không gian ấm ướt của phòng tắm. Tôi cúi đầu, giác má mình nóng ran.

Chắc là do hơi quá nhiều thôi.

Không ngột ngạt khiến người ta choáng váng. Tôi vội vàng thoa lớp lên lưng Tạ Quý Tuân một cách qua loa.

sữa tắm theo những đường cơ bắp sống lưng anh chậm rãi trượt xuống, từng vệt từng vệt như đang cố tình khiêu khích tầm người khác.

Tôi dời ánh nhìn, bông tắm vào n.g.ự.c anh:

“Phía trước anh tự .”

Tạ Quý Tuân cầm lấy bông tắm, nhưng tay anh không hề nhúc nhích.

“Vừa rồi hình như tôi ngã đè lên tay , giờ chẳng chút sức nào.”

“Vậy dùng tay trái ?”

“Tay trái té cầu thang cũng bị va chạm, bác sĩ dặn là nên hạn chế sử dụng.”

Tôi nghẹn lời, nói lại thôi, lại muốn thôi rồi lại nói. Cuối cùng, vẫn là tôi càu nhàu trong bụng rồi tiếp tục giúp anh lau sạch cả phần thân .

Vừa thu tay lại, Tạ Quý Tuân nắm lấy cổ tay tôi.

Đầu ngón tay anh nóng rực, lực giữ lấy tay tôi vừa đủ khiến tôi không thể lui lại.

Tôi cảnh giác hỏi:

“Anh đấy?”

Tôi giãy giụa, nhưng không gỡ tay khỏi Tạ Quý Tuân. Ánh khó hiểu dừng lại nơi anh đang ngồi, ánh nhìn từ ngang tầm khiến tôi bất giác khựng lại.

Anh mở miệng, hơi thở nóng hổi phả sát tai tôi:

“San San”

Một xúc kỳ lạ len lỏi dọc vành tai, khiến tim tôi lỡ mất mấy nhịp. Đầu tai dần nhuộm một màu hồng nhạt xấu hổ.

“Chỗ này… em vẫn chưa lau.”

Khi tôi kịp nhận ra, bàn tay mình bị anh ấn lên phần bụng dưới của anh ấy. Dưới lòng bàn tay là những thớ cơ săn chắc, rắn rỏi.

Tệ nhất là anh bị ướt đẫm, chất vải dính sát vào da, phác họa rõ nét đường cong nổi bật trong.

Trong đầu tôi lập tức vang lên hình ảnh khi nãy cảnh tượng tôi đẩy cửa xông vào phòng tắm.

“Tạ Quý Tuân!” – tôi kêu lên, vừa thẹn vừa giận.

Tôi cuối cùng cũng tức đỏ mặt tía tai. Bông tắm trong tay bị tôi mạnh vào bụng Tạ Quý Tuân, trắng b.ắ.n tung tóe.

“Nếu anh không ngoan ngoãn, tối nay cứ luôn trong phòng tắm cho em!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương