Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi mua một sầu riêng để tự thưởng cho mình vì tăng ca vất vả.
mà lại mắng cho một trận té tát.
“Cái tuổi mẹ rồi mà còn ham ăn sầu riêng ?”
Tôi dùng tiền của mình để mua thứ mình thích – sầu riêng.
mà cũng chửi.
Xem ra cuộc sống này tôi tô vẽ yên bình, đến mức khiến anh ta quên mất khứ của mình.
———-
đó tôi tăng ca đến 11 .
Trên đường về, ngang cửa hàng trái cây trước cổng khu nhà, tôi một làn hương cuốn chân dừng lại.
Mùi sầu riêng thoang thoảng.
Tôi ngẩn người.
Hóa ra mùa sầu riêng rồi, mà tôi quên mất.
Từ lúc con chào đời, toàn bộ tâm trí tôi dồn thằng bé, chẳng còn sức quan tâm đến bản thân.
Tôi nuốt nước bọt, ngước nhìn tấm biển giá đặt trên sầu riêng vàng óng.
[Sầu riêng Thái nhập khẩu – 45 tệ/kg]
nào cũng căng mọng, nhiều múi, nhỏ nhất cũng phải ba bốn ký.
Đối với sinh hoạt phí trong nhà chúng tôi, đúng là không rẻ chút nào.
Tôi thở dài, tiếp tục cất bước.
Nhưng mới vài bước, trước hiện ra một tấm biển quảng cáo khổng lồ.
Trong biển là hình ảnh một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, xịt nước hoa người.
Bên cạnh là dòng khẩu hiệu:
“ phụ nữ, phải bắt đầu từ việc yêu thương bản thân.”
“Đến bản thân còn không yêu, mong ai yêu được mình?”
Dưới tấm biển là một tấm gương lớn.
Tôi nhìn mình phản chiếu rõ nét trong đó.
Gương tiều tụy, da tái nhợt, môi không chút huyết sắc, người mặc bộ đồng phục công sở đen xỉn, quê mùa đến tội.
Tôi sờ .
Từng là người yêu cái đẹp nhất, ngay đến tôi cũng mình thật tệ.
Tôi mới 27 tuổi – sao lại sống như nhìn cuộc đời phía trước?
Không thể tiếp tục như .
Một luồng khí nóng dâng trong lòng, tôi quay đầu chạy về cửa hàng trái cây.
“Chủ tiệm, lấy cho tôi sầu riêng ngon nhất cửa hàng anh!”
Tôi mở cửa bước nhà – om, yên tĩnh.
Con và chắc .
Dù tôi từng nói nay phải tăng ca, không ăn .
Nhưng quen rồi.
Tôi một ngọn đèn nhỏ ở góc khách, háo hức lấy sầu riêng ra, đặt bàn.
Rồi lấy dao, như mở kho báu, cắt ra múi sầu riêng vàng ươm, dày thịt, thơm nức mũi.
Cảm giác tuyệt vời ấy xoa dịu tất mệt mỏi trong tôi.
Vừa định đưa “miếng thịt trong mơ” miệng cánh cửa mở, theo sau là hai tiếng “tsk tsk”.
Tôi ngoảnh lại.
[ – .]
Là tôi – Liêu Hằng – mắt còn ngái , chau mày nhìn tôi đầy khó chịu.
“ này rồi, em còn ngồi ngoài khách cái gì?”
Tôi nhìn miếng sầu riêng trong tay, rồi nhìn sầu riêng to tướng trên bàn.
Tôi gì á?
Rõ ràng còn gì.
“Cái sầu riêng này…” – nhìn theo ánh mắt tôi, càng nhăn – “Em mua ?”
“Tất nhiên,” tôi không nhịn được cãi lại, “Chẳng lẽ ông chủ cửa hàng em xinh nên tặng cho?”
“Em mua á?” – nhắc lại, vẻ như không thể tin – “ sầu riêng đắt như , mua cái to thế, em biết tốn bao nhiêu tiền không?”
Tôi quay đầu, đáp: “Tiền khó mua được thứ mình thích, em thích sao? Tốn tiền sao?”
“Em… em đúng là hoang phí!”
Tôi cười.
“Em tăng ca đến này, mua cho mình thứ thích ăn, mà cũng gọi là hoang phí ?”
nhìn chằm chằm sầu riêng, như không tin nổi.
“Cái tuổi mẹ rồi còn ham ăn sầu riêng? Em đúng là chẳng hiểu gì .”
Hiểu ?
vì tôi hiểu , mới sống rập khuôn như thế này.
“Đừng ăn nữa, con rồi, em còn ngồi đây lằng nhằng đến bao ?”
chau mày, khó chịu ra .
“Con mặc con, có cản em ăn sầu riêng đâu.”
“Chậc.” – tôi không nghe lời, còn cãi, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bình thường tôi là người nhẹ nhàng, dễ nói . Nhưng nay, tôi không muốn nhường bước nữa.
“Em ăn cho , cứ như đồ đầu thai từ kiếp đói.” – buông một câu, “tạch” một cái tắt đèn, rồi đóng cửa .
khách đen như mực, không chút ánh sáng.
Tôi đột nhiên cảm bản thân thật thất bại.
Sao mới từng này tuổi mà cuộc sống thành ra thế này?
Tôi chẳng gì sai – mà gì cũng không như ý, không được ai hiểu, ngay người bên gối cũng nghi ngờ mình.
Mệt mỏi, lo lắng, bất lực.
Tôi ngồi trong bóng , chậm rãi ăn từng miếng sầu riêng ngọt bùi, thơm lừng.
Tôi nhai kỹ, nuốt chậm, âm thầm ở bên mình.
Đến lúc đứng dậy đèn, tôi có câu trả lời trong lòng.
Ánh sáng , càng khiến câu trả lời ấy rõ ràng hơn.
————
Sáng sau, tôi dậy rất sớm, nhanh chóng thu dọn mọi thứ.
mang giày ở huyền quan, Liêu Hằng gọi tôi lại.
“Em nay sớm thế? Tiểu Trí còn chưa chuẩn xong mà.”
Tiểu Trí là con trai tôi, học mẫu giáo.
Tôi liếc anh ta một cái, thản nhiên nói:
“Từ nay trở , em sẽ không đưa đón con nữa. Anh tự sắp xếp .”
Nói xong tôi xoay người định .
Liêu Hằng lập tức nổi nóng: “Em điên ? Sáng sớm em không tiện đường đón con ? Nếu không phải vì anh không tiện đường, anh cần gì nhờ em?”
“Tiện đường?” – tôi cười lạnh – “Em cũng chỉ hơn anh có đúng một cây số. Nếu anh thật lòng muốn đưa đón, khoảng cách đó có đáng là gì? Đừng viện cớ lười nữa.”