Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01.
Mẹ tôi tái hôn với một người có lực ở Bắc Kinh.
Bà ấy yêu đương ồn ào, rầm rộ, rồi cùng tiến đến hôn nhân lời chúc phúc của bao người.
Tôi đương cũng mẹ đến nhà mới.
Lúc bà tái hôn, tôi mới 3 tuổi, là một đứa trẻ con chưa hiểu chuyện gì.
Từ nhỏ tôi đã lớn lên nhà họ Tạ.
Bố dượng yêu mẹ tôi, mà đã yêu mẹ thì cũng thương tôi .
Tôi thật lòng xem ông ấy là bố mình, xem con trai ông ấy là anh trai tôi.
Lúc nhỏ, anh đối xử với tôi tốt.
Nhưng càng lớn, khoảng giữa hai đứa càng xa.
Điều đó khiến tôi buồn lắm.
Sau tôi mới biết, nhiều anh em ruột lớn lên cũng sẽ dần xa .
Tôi đôi khi cũng thấy hụt hẫng, nhưng đời mà, sao có như ý mọi điều?
Tôi đã cố gắng nhiều để chấp nhận chuyện mình từ “em gái yêu quý” trở thành “người thân mấy liên quan”.
Nhưng rồi, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
02
Tôi tỉnh trên giường của Tạ Triệt, toàn thân đau nhức rã rời.
Nhìn lên trần nhà, tôi mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Ký ức hỗn loạn đêm qua cuồn cuộn kéo về.
Mơ hồ nhớ có ai đó dỗ dành tôi: “Ngoan , đừng khóc.”
Còn có vài câu nói… vô cùng kinh khủng.
Tôi ôm chặt lấy đầu, tự lừa mình dối người, cố chặn những âm thanh đó lại.
Nhưng vô ích.
Tệ hơn nữa là, người bên cạnh tôi hiện tôi cử động, bản năng siết chặt vòng tay ôm.
Tôi kéo sát vào lồng ngực anh ta.
Giọng người đàn ông vang lên, mang sự mệt mỏi nặng nề:
“Ngoan , rồi à?”
Tôi nghẹn thở, không dám đầu lên.
Chỉ sợ anh ấy nhận ra tôi là ai.
Tạ Triệt có bạn gái.
Chính miệng anh nói.
tuần trước về nhà ăn cơm, ba mẹ đang nói chuyện về tiệc đầy tháng của cháu trai nhà họ Trần hàng xóm, rồi tự chuyển qua chuyện giục cưới.
Giục cưới đương là nhắm vào người lớn trước.
Mẹ quan tâm hỏi:
“Tiểu Triệt năm nay hai mươi lăm rồi, có cô gái để ý chưa?”
Lúc đó nhà ăn xong, đang ngồi ở phòng khách.
Tôi ngồi phịch lên ghế sofa, ra dáng gì, đang cắm cúi chơi game. Ba thì ôm mẹ, vợ chồng già rồi vẫn ân ái như , ngại gì bọn con cái.
Tạ Triệt đáp:
“Có.”
Đúng lúc tôi vừa qua ải, đang xem đoạn hoạt ảnh kết thúc, nghe vậy liền tò mò liếc nhìn Tạ Triệt.
Anh trai tôi, vừa đẹp trai, tính tình tốt, gia lại thuộc hàng đỉnh.
Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu người viết thư tình, đuổi anh.
Vậy mà ai lọt vào mắt xanh.
Tạ gia không cần liên hôn, mấy thiên kim tiểu thư định mượn chuyện kết thân để tiếp cận anh, cùng đều ngậm ngùi rút lui.
Anh thích ai chứ?
Tôi chớp chớp mắt:
“Anh à, là ai vậy, em có biết không?”
Anh liếc nhìn tôi, không trả lời.
Tôi không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi dồn:
“Ai ? Ai ? Bạn gái anh là ai vậy, sao giấu kỹ hả?”
Tạ Triệt đột nổi giận, cười lạnh:
“Bạn gái anh là ai thì liên quan gì đến em?”
Tôi gãi mũi.
Thật là, ba mẹ giục cưới, mà lại trút giận lên đầu tôi.
Tôi đúng là cái bao cát trút bực mà.
Quả , anh em lớn rồi thì càng lúc càng xa .
Ngay chuyện có bạn gái cũng không chịu nói với tôi.
Nhưng chưa nói đến chuyện bạn gái anh là ai.
Vấn đề trước mắt là… tay Tạ Triệt đang không yên phận.
Tôi vùi đầu ngực anh ấy, không dám cử động lấy một chút.
Với góc độ hiện tại, anh ấy chưa nhìn thấy mặt tôi.
Anh vẫn nói bằng giọng khàn khàn mơ màng:
“ bối, vẫn còn sớm mà.”
Cái gì mà vẫn còn sớm?! Ý anh là sao?!
Tôi đơ người.
Anh ấy hình như tưởng tôi là bạn gái anh rồi.
Hai người họ ngày cũng ân ái kiểu sao??
Tôi mà đầu lên là tiêu đời.
anh vẫn chưa hiện ra.
Có lẽ vì tôi im lặng nên anh mặc định là tôi chấp nhận.
Ngay lúc anh chuẩn chống tay nhìn tôi…
Tôi hết rồi, lập tức xoay người vùi mặt vào gối.
“Hửm?”
Trên đầu vang lên tiếng anh thắc mắc, sau đó bật cười khe khẽ.
“Thích như vậy sao?”
Anh cúi người xuống.
“ bối, anh là anh đi.”
A a a a không như !!
Hai người yêu nhau các người sao lại như chứ!!
03
Tôi sống chết không chịu đầu ra khỏi gối.
Tạ Triệt chắc hẳn hoàn toàn không nghĩ đến việc người nằm bên cạnh mình không bạn gái anh ấy.
Anh xoa đầu tôi:
“Ngại à?”
Tôi ú ớ gối:
“Anh đi đi.”
Anh bất lực nói:
“Anh đi chuẩn bữa trưa đây. Ngoan ngoãn nghỉ thêm chút nữa, nấu xong anh sẽ em .”
Rầm—
cùng cửa phòng cũng đóng lại.
Lúc tôi mới chui ra khỏi chăn, ngơ ngác nhìn cơ mình.
Tôi véo mạnh vào tay một cái — đau điếng!
Không mơ!!
Tạ Triệt hiện đang ở bên ngoài.
Còn tôi, là em gái của anh ấy, vậy mà lại…
Tôi chỉ nhớ tối qua tôi với anh cùng đi dự tiệc, rượu có gì đó không .
hai đều uống.
Tôi toàn thân khó chịu, không còn chút lý trí , còn Tạ Triệt thì…
Anh ấy đã tưởng tôi là bạn gái mình, miệng cứ “ngoan ”, “ bối” liên tục.
Và rồi mọi chuyện thành ra .
Tôi ôm mặt.
làm sao đây!!
Tôi nghĩ chuồn ra ngoài.
Căn hộ của Tạ Triệt có bếp kiểu mở, nếu đi thẳng sẽ anh hiện.
Tôi đang phân vân thì… Tạ Triệt quay lại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi lập tức kéo chăn trùm kín đầu.
Anh nhẹ nhàng vỗ đầu tôi qua lớp chăn:
“Vẫn còn ngại à, bối?”
Giọng anh nhẹ đến nỗi tan ra không khí.
Trời ơi, anh cũng nói với bạn gái như vậy sao?
“Nhà hết Coca rồi. Anh ra ngoài mua một chai, làm gà sốt Coca cho em.
Nếu không thấy anh thì đừng lo, anh quay lại ngay.”
Bạn gái anh cũng thích ăn gà sốt Coca sao?
Món đó thì ai mà không thích.
Khoan đã, gà sốt Coca để sau đi.
Anh ấy sắp ra ngoài!
Quả ông trời không tuyệt đường người mà!
Ông trời ơi, ông vẫn thương con.
04
Nghe thấy Tạ Triệt ra ngoài, tôi lập tức bật khỏi giường.
Quần áo tôi đã xé rách, tôi mở tủ quần áo ra, định mượn tạm của bạn gái anh ấy.
Nhưng khi nhìn vào — tủ đều là quần áo nam.
Hửm?
Sao lại không có lấy một bộ nữ ?
lẽ có phòng thay riêng?
Tôi không có thời gian để tìm, đành lấy tạm chiếc áo sơ mi ngoài của anh ấy mặc vào.
Tạ Triệt cao, một mét tám chín, hơn tôi tới hai mươi phân.
Tôi mặc của anh ấy khác gì một đứa bé trộm mặc người lớn, bao bọc đống vải vóc rộng thùng thình.
Tôi xắn tay áo, ống quần lên, nhặt mấy mảnh váy rách của mình, rồi luống cuống bỏ chạy.
Ra khỏi khu chung cư, tôi thở phào nhẹ nhõm.
cùng cũng thoát.
Dù Tạ Triệt có hiện người đêm qua không bạn gái anh ấy, chắc chắn cũng không ngờ là tôi.
Vậy thì tôi an toàn rồi.
Tình cảm anh em của chúng tôi… vẫn còn cứu vãn .
05
Giữa đường, tôi ghé vào một cửa hàng nữ để thay bộ tử tế rồi mới về nhà.
Vừa vào phòng, tôi đã lăn một vòng trên chiếc giường êm ái của mình.
Tối qua tôi không ngủ một phút , sáng nay lại “vận động lực”.
Dây thần kinh căng như dây đàn cùng cũng thả lỏng.
Tôi dặn quản gia đừng mình, là ngủ một mạch tới tận chiều mới tỉnh.
May mà ba mẹ đang đi du lịch nước ngoài, ai tôi xuống ăn cơm.
Tôi dụi mắt đi xuống tầng, định nhờ dì giúp việc nấu chút gì đó.
Cúi đầu bước xuống cầu thang, tôi bỗng thấy Tạ Triệt đang đứng đó.
Anh đầu, ánh mắt lướt qua tôi một thản:
“ rồi à?”
Tôi bỗng nhớ lại sáng nay anh từng nói với tôi câu “ bối rồi à?”
Ngay sau đó là… hai tiếng đồng hồ “ lực”.
Tôi vô thức lùi lại một bước:
“Anh…?”
Ánh mắt anh u tối, khó đoán.
Tôi giả vờ ngạc :
“Hôm nay anh ở nhà sao?”
Anh gõ nhịp nhẹ nhàng lên lan can gỗ:
“Em đoán xem?”
Tôi làm sao mà biết.
Tôi đánh trống lảng:
“Anh ăn chưa? Em đói rồi. Nếu anh chưa ăn thì bếp làm thêm một phần luôn.”
Anh nhìn tôi, hỏi:
“Bây mới ăn cơm à?”
Tôi mặt dày nói dối tỉnh bơ:
“Vâng, hôm qua về nhà em hiện còn một bài tập chưa làm.
Làm suốt đêm mới xong, ngày hôm nay em ngủ bù.”
Anh nửa cười nửa không:
“Hôm qua làm bài tập ở nhà?”
Tôi gật đầu chắc nịch:
“Đúng vậy!”
“ thôi.”
Tạ Triệt gật đầu, giọng điệu khó đoán:
“Đi ăn đi. Em gái yêu quý của anh làm việc suốt đêm, cũng nên ăn bù cho tử tế.”
06
Tạ Triệt vốn dĩ không ở nhà, nhưng hai hôm nay lại dọn về.
Tôi đoán là anh cãi nhau với bạn gái.
Dù sao chuyện ngoại tình lớn như vậy, hiện cũng là điều .
Tôi cắn bút thở dài.
Không biết chị dâu tương lai là ai, nhưng… xin lỗi chị.
Tôi thật sự không cố ý.
Phiền quá đi mất.
Tôi liếc nhìn đống bài tập chưa làm xong.
Dù sao tôi cũng đang năm tư, hay là… đi du ?
Sống cùng một mái nhà với Tạ Triệt, đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp.
Nếu tôi là bạn gái anh ấy, chắc chắn không chịu nổi chuyện .
Dù hiện tại Tạ Triệt vẫn chưa biết gì.
Tôi tìm vài trường đại nước ngoài, bắt đầu nộp hồ sơ xin cao .
07
Hồ sơ xin cao chưa có kết quả.
Lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hôm nay bếp nấu món cá hấp.
tôi thích ăn món .
Nhưng hôm nay, không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi tanh đã buồn nôn.
Tạ Triệt gắp cho tôi một đũa cá.
Vì sĩ diện, tôi định cố nuốt xuống cho xong.
Nhưng vừa đưa vào miệng, tôi đã không nhịn mà nôn ra.
Hình như có gì đó… sai sai.
Tôi chợt nhận ra — từ lúc xảy ra chuyện kia đến đã một tháng rưỡi.
Và suốt tháng rưỡi qua, kỳ kinh nguyệt vốn luôn đúng của tôi… chưa hề đến.
Tôi đầu lên, bất ngờ chạm ánh mắt của Tạ Triệt.
Anh nhìn tôi, ánh mắt như đang suy ngẫm.
“Nôn à?”
Tôi vội chữa thẹn:
“Hôm nay cá tanh quá.”
Anh gắp một miếng thử:
“Anh thấy mà.”
Tôi vội bịa:
“Vậy chắc vị giác anh có vấn đề rồi.”
Tạ Triệt đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra, cực kỳ thân mật lau khóe miệng cho tôi.
“Vậy à? Thì ra vị giác anh có vấn đề.
Anh còn tưởng là…
Em gái anh… đang nghén.”