Tôi đưa bốn đứa cháu nhỏ đến dùng bữa tại nhà hàng do chồng tôi quản lý.
Từ trước đến nay, tôi luôn sống kín đáo, chưa từng lộ thân phận bà chủ.
Chúng tôi gọi món, ăn uống đàng hoàng, tổng hóa đơn hết 600 tệ.
Thằng cháu trai ăn sạch phần cơm của mình, rồi ngập ngừng nói muốn xin thêm một bát.
Quán vốn có quy định được xin cơm miễn phí, nên nó mới chạy đến quầy thu ngân.
Không ngờ cô thu ngân vừa nhìn thấy đã lập tức quát ầm lên:
“Không sống nổi nữa hay sao? Một đám kéo nhau tới gọi đúng một bát cơm, tưởng đây là chỗ từ thiện chắc? Ăn không nổi thì biến! Đừng tới đây bày trò, nhìn phát muốn ói!”
Cháu tôi mới bảy tuổi, bị mắng đến mức run rẩy, môi mấp máy mà không dám thốt tiếng nào.
Tôi lập tức bước lên chắn trước người nó, giọng lạnh lẽo:
“Chị nói năng kiểu gì vậy? Quán có cho xin cơm thêm, chúng tôi làm đúng quy định. Gọi quản lý ra đây cho tôi!”
Cô ta cười khẩy, khoanh tay trước ngực, chẳng buồn che giấu vẻ khinh miệt:
“Quản lý cái gì? Tôi chính là bà chủ đây!
Có cho xin cơm thêm thật, nhưng không có nghĩa là để cả họ nhà cô kéo nhau tới ăn chung một bát!”
“Đẻ nhiều như heo, nuôi không nổi thì đừng đẻ. Đến ăn còn trả không nổi, còn đến đây bôi tro trát trấu!”
Tôi khựng lại một giây rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
Nếu cô ta là bà chủ… vậy tôi là ai?
Tôi còn chưa kịp rút điện thoại gọi cho chồng thì cô ta đã đi trước một bước, giọng ngọt như mật mà đầy ra lệnh:
“Ông xã, tới ngay đi! Ở đây có mấy đứa không biết xấu hổ, anh qua xử lý giúp em!”