Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi nhún vai:

“Không còn cách nào khác, ba tôi dặn này tôi phải kế nghiệp khối tài sản của ông lại, nên không được tiêu xài quá .”

Lý Hành nhìn chúng tôi bằng mắt như nhìn hai kẻ mất trí:

“Phó tổng , anh nghe rõ chưa? Là tám trăm, không phải tám triệu.”

Anh ta lại quay sang nhìn tôi, giọng như người đi “khuyên nhủ”:

“Kỷ Uyển, cô định giấu Phó tổng tới bao giờ? Nếu vỡ lở, tôi cũng không cứu cô nổi.”

Tôi cười lạnh:

lo cho tôi, lo cho bản thân anh trước đi.”

Tôi vừa nhận được tài liệu trợ lý gửi tới — Lý Hành đã dồn toàn bộ vốn liếng vào dự án này.

Chỉ cần Kỷ gia hủy hợp đồng, anh ta không còn đường nào khác ngoài phá sản và ôm nợ.

Khỏi cần nói cũng anh ta tin tưởng tuyệt đối vào cái thân phận “tiểu thư Kỷ” mà Hạ Nhu dựng lên.

Thấy tôi không động lòng, Lý Hành cân nhắc một hồi rồi đổi giọng:

“Kỷ Uyển, tôi đã cho cô cơ hội, là chính cô không cần. Hậu quả gì cô gánh lấy.

Giả danh tiểu thư Kỷ, cô mong ở lại thành phố này.”

Lời anh ta vừa dứt, Hạ Nhu đã giơ điện thoại đi:

“Ba, trong trung tâm mại nhà mình có người bắt nạt con. Vâng, con ba vì bảo vệ con mới không khai thân phận, lần này con chịu hết nổi rồi.”

“Cô ta còn dám giả danh tôi à? Đúng là không xấu hổ!”

Không rõ bên kia dây nói gì, giọng của Hạ Nhu càng lúc càng kiêu căng, hống hách.

người xung quanh thấy cô ta tin như vậy, cũng bắt dao động:

“Cô ấy được cả chủ tịch đến đây, chắc là tiểu thư thật rồi.”

“Ngay cả thiếu gia cũng cô ta lừa, chắc cô này giỏi đóng kịch lắm.”

“Tôi vừa xem trên mạng, hồi đại học cô ta cũng giả vờ là tiểu thư nhà giàu, lừa cả trường, ai cũng tưởng cô ta là con nhà tài phiệt.”

“Còn ghê hơn là cô ta giả bộ khiêm tốn, luôn nói mình không thích là tiểu thư, khiến người khác càng tin hơn. Mãi đến cuối kỳ, khi bóc chỉ có tám trăm tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng, người mới vỡ lẽ.”

Tôi mở lại nhóm chat của lớp cũ, đọc tin nhắn mà tim dần lạnh đi.

Tất cả người tôi là bạn, giờ đồng loạt chửi rủa, nói tôi giả tạo, khuyên Hạ Nhu “ dễ dàng bỏ qua cho tôi”.

Thậm chí có người còn hại cho Lý Hành, nói “yêu tôi đúng là một vết nhơ trong đời anh ta, nhục nhã đến mức chẳng dám nhắc lại.”

Không lâu , của Hạ Nhu xuất hiện.

Khoảnh khắc ấy, bức tường cuối trong lòng tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi hào bao về tình cảm của mẹ — nghĩ rằng họ là cặp vợ chồng yêu bền chặt, gắn bó cả đời.

Thế mà không ngờ, tôi đã phản bội từ rất sớm, và cô gái kia — người đang mỉm cười trước tôi — lại là đứa con gái tuổi tôi.

Tôi run run mở nhóm chat “Gia đình ba người”.

Tin nhắn mới nhất vẫn còn đó — là lời gửi cho tôi buổi sáng, trước khi tôi ra khỏi nhà:

“Con gái à, quá vất vả. Nhà này vẫn còn đàn ông chống đỡ.

Đi kiểm tra cửa hàng thì xem qua thôi, dù có thu mua nhầm, cũng đã có ba và mẹ con gánh cho.”

lời dặn dò tưởng như ấm áp, giờ lại trở thành lưỡi dao sắc lạnh, cứa sâu vào tim tôi.

Trước kia tôi nghĩ đó chỉ là ba quá nuông chiều tôi.

Tôi cứ ôm trong người một quyết tâm: phải nên , không ai cười bố mẹ mình chỉ có một cô con gái.

bây giờ nhìn lại, hóa ra đó chính là cách ba xâm nhập, là một thứ PUAtinh tế.

Ba âm thầm thổi vào tôi tư tưởng: gia đình phải phụ thuộc vào đàn ông, dần dần thay thế vị trí nắm quyền của mẹ trong ty.

Mẹ phản bác thẳng:

“Con đã lớn rồi, nếu này mẹ và ông nội không còn, thì con sẽ phải đứng ra gánh vác. vậy phải chủ, không thể qua loa được. Nếu cửa hàng có vấn đề thì con đi trước hội đồng giải trình.”

Trước đây tôi cho rằng mẹ quá nghiêm khắc.

Giờ mới hiểu, yêu nhiều nên trách nhiều.

Tôi lật đến cuối — là tin nhắn nhắc buổi chiều quên buổi họp hợp tác với nhà Lý.

Ba còn dặn kỹ, ty kia trông nhỏ tiềm năng lắm, rồi sẽ vượt Kỷ thị; nhắc tôi phải nhường cho họ dự án tốt nhất, lợi nhuận lớn nhất.

Ba bảo nếu mất cơ hội này thì này sẽ hối hận cả đời.

Hóa ra không phải bên Lý tài năng hơn Kỷ, mà là ba dùng Lý — ty do ba nâng đỡ — nuốt chửng Kỷ thị đang đè nặng lên ông.

Thấy sắc tôi không ổn, ba lo lắng trước, liền Hạ Nhu kéo vào.

“Ba, chính cô ta là kẻ mạo danh tôi, mau cho người đưa cô ta ra ngoài, con chịu không nổi nữa rồi.”

Ba tôi vừa hé miệng nói, thì cả hai điện thoại của chúng tôi rung lên.

Là tin nhắn mẹ gửi vào nhóm gia đình:

“Con ơi, mẹ và ông tai nạn xe, này Kỷ thị đại sự giao cho con, con cứ xử lý việc trước, vội đến bệnh viện. Di chúc chúng tôi đã xong.”

Tôi lo lắng đến mức tim như bóp nghẹt, vội định đứng lên.

Giờ phút này, oán giận với ba đều không còn quan trọng nữa.

Mẹ đã yêu ông cả đời, tôi không khoảnh khắc cuối trong đời bà lại phải nghe tin chồng mình phản bội.

Tôi bước lên, nắm lấy ông:

“Con không quan tâm bên ngoài của ba, giờ đi với con đến bệnh viện trước đã.”

Tôi tưởng ông sẽ giống tôi, cũng hoảng hốt lo lắng cho mẹ.

Không ngờ ông đẩy mạnh tôi ra, giọng lạnh băng:

“Cô là đồ giả mạo ở đâu ra? Hạ Nhu mới là con gái tôi — người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Kỷ thị.”

Nghe vậy, Hạ Nhu ngẩng kiêu ngạo, mắt đầy mãn.

Tôi lùi lại một bước, Tử Khiêm lập tức đỡ lấy, nhìn anh hướng về phía ba tôi đã đầy giận dữ.

“Ba, trước giờ chẳng phải ba luôn Tiểu Uyển nhất ?”

Ngày xưa, quyền hành trong nhà nằm trong ông và mẹ tôi.

Giờ cả hai gặp tai nạn, dĩ nhiên ông chẳng cần giả vờ nữa.

Tôi đưa tin nhắn trong điện thoại cho Tử Khiêm xem, anh hiểu ra, vòng siết chặt hơn.

“Tiểu Uyển, giận. đã có anh.”

Tôi khẽ vỗ lên anh, mắt kiên định:

“Họ Kỷ chỉ còn lại mình em, em không thể gục ngã.

Phụ nữ nhà họ Kỷ chưa là loài dây leo yếu đuối.”

Cơn đau ở bụng đã hết, chỉ là tin dữ về mẹ và ông khiến tôi choáng váng, đứng không vững.

bảo vệ nhận được lệnh của ba, bắt tiến lại gần.

Dù có vệ sĩ của Tử Khiêm ở đó, hai đánh bốn, họ cũng khó mà cầm cự được lâu.

mắt ba tôi giờ không còn chút xót nào, chỉ còn sự tham vọng hừng hực chạm đến quyền lực.

Tôi nhìn ông, giọng trầm lạnh:

“Lâm Hải Thâm, ông nghĩ chỉ vì mẹ và ông gặp nạn, thì một kẻ mang họ ngoài như ông có thể đứa con rơi kia gì thì ?”

Ba tôi, cũng giống như Lý Hành — một kẻ phượng hoàng nam điển hình, xuất thân bình thường, lòng tham không đáy.

Ngày xưa, ông ta cũng chỉ là một người bình thường, nhờ yêu và cưới mẹ tôi mới thuận buồm xuôi gió, bước lên được vị trí như hôm nay.

Nhiều năm qua, người đều ông là “Kỷ tiên sinh”, đến mức có lẽ chính ông cũng quên mất họ gốc của mình là Lâm.

Nghe tôi thẳng tên “Lâm Hải Thâm”, đám bảo vệ ngơ ngác đứng sững lại.

Khuôn ba tôi thoáng chốc mất đi vẻ bình tĩnh, biểu cảm gần như cứng đờ.

“Cái gì mà ‘đứa con hoang’? Con gái mà nói năng độc miệng như vậy, không tôn ti phép tắc à?”

Tôi nhướng mày, giọng vẫn điềm đạm:

“Mẹ tôi gả cho ông là dạy dỗ tôi. Tôi không được dạy tốt, vậy chẳng phải lỗi ở ông ?”

Tôi giữ nguyên tư thế thẳng lưng, nói chữ một:

“Lâm Hải Thâm, ông vẫn chưa trả lời. Một kẻ họ Lâm, mang theo đứa con gái họ Hạ, định nuốt trọn sản nghiệp nhà họ Kỷ bằng cách nào?”

Tôi rút điện thoại, mở ảnh chụp căn cước dân của ông ra.

Giám đốc trung tâm mại lập tức hiểu ra , chỉ ra lệnh một tiếng, toàn bộ bảo vệ đồng loạt hành động — ném thẳng Hạ Nhu và Lý Hành ra ngoài.

Sắc ba tôi sa sầm hẳn.

Ông vốn định dằn tôi trước, dễ bề đoạt lại quyền kiểm soát này,

không ngờ tôi lại phản ứng cứng rắn đến mức này.

“Tiểu Uyển,” — ông đổi giọng, tỏ vẻ ôn hòa, — “ông và mẹ con đều đã mất rồi, trong nhà giờ chỉ còn con với ba. Dù ta cũng là ruột, con con thì phải hiếu thuận.”

Tới lúc này mới nhớ ra dùng đạo hiếu ép tôi ?

Vừa rồi chẳng phải ông còn không thừa nhận mình là tôi ?

Tôi ngẩng , nhìn thẳng vào mắt ông, nhìn không hề run sợ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương