Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Nửa đêm, tôi cảm nhận được chỉ số muốn sát Tiểu Niên đã đạt đến đỉnh điểm, chắc sắp xảy ra chuyện.

Tôi lập tức dò vị trí cậu ta đang ở trên sân thượng chung cư. Tôi vội vàng lao đi.

Trần Thành có lẽ nghe thấy động tĩnh, biết chuyện gì xảy ra, nên đòi tôi đi.

Thời gian gấp gáp, tôi không từ chối.

đến nơi, Tiểu Niên đã đứng một chân ở mép sân thượng, chân kia lơ lửng ngoài không trung, nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Tôi muốn lao lên, nhưng Trần Thành giữ chặt tôi lại.

“Nguy hiểm lắm , qua. Để anh.”

Anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

“Chỉ em muốn, anh đều sẽ giúp em.”

rồi, anh người bước về phía Tiểu Niên.

Trần Thành lặng lẽ tiếp cận, bất ngờ kéo lấy cậu ta. Nhưng Tiểu Niên cứ giãy giụa về phía sau.

Anh cố sức lôi cậu ta lại, nhưng vì quán tính mà chính mình ngã xuống.

“Trần Thành!”

Tôi vội vàng chạy xuống dưới, thấy anh đã biến lại thành mèo, thoi thóp nằm trên đất.

“Trần Thành, hu hu hu, dọa em, anh mau tỉnh lại đi…”

Nghe tiếng tôi khóc, anh chậm rãi mở .

khóc… anh không …” Giọng anh càng lúc càng nhỏ, từ từ nhắm lại.

Thân anh dần lạnh ngắt, hơi thở ngày một yếu ớt.

làm bây giờ, hu hu hu…

Đúng rồi! Điềm Điềm! Cô ta là yêu, chắc chắn sẽ có cách!

Tôi dùng điện thoại Trần Thành gọi Điềm Điềm, cô ta địa chỉ nhà.

Tôi vội vàng anh tới đó.

“Trần Thành rơi từ tầng 33 xuống, xin cô hãy anh ấy!”

Tôi kìm nước , khẩn cầu Điềm Điềm.

Cô ta liếc nhìn Trần Thành, cười:

“Muốn anh ta, được thôi!”

Tôi kịp mừng thì cô ta ra điều kiện:

“Cô rời xa anh ấy, tôi sẽ . Chẳng loài người các cô xưng là vì người mình yêu mà có buông bỏ tất cả ? Chỉ cô nhường anh ấy tôi, tôi sẽ .”

Điềm Điềm với vẻ đắc thắng, khiêu khích nhìn tôi.

Tôi rút con d.a.o giấu trong tay áo, ép cô ta sát tường, lưỡi d.a.o lạnh buốt đặt ngay má.

động đậy! Tôi nghe hồ ly các người quý gương nhất. Dao đã tẩm kịch độc Trần Thành tôi, chỉ rạch một vết nhỏ thôi, cả khuôn cô sẽ rữa nát.”

Trước tới tôi đã đoán Điềm Điềm chắc chịu giúp.

“Á! … Trần Thành chỉ là rơi vào trạng thái ngủ say thôi!”

Tôi ép d.a.o thêm một chút:

rõ!”

“Yêu tộc chúng tôi bị thương nặng, thân sẽ khởi động cơ chế chữa trị, rơi vào trạng thái ngủ say.”

“Vậy bao lâu mới tỉnh?”

“Tình trạng Trần Thành… chắc mất một tháng. Tôi biết gì đều rồi, giờ cô có thả tôi chứ?”

“Dao giả, không có độc.” Tôi buông cô ta ra, không ngờ lại dễ dọa đến .

“Cô… đáng ghét!!”

“Tỉnh lại rồi thì để anh ấy mời cô ăn một bữa.” Tôi để lại câu đó rồi bế Trần Thành rời đi.

“Các người… cút hết tôi!!!”

Tôi ôm Trần Thành về nhà, đặt anh lên giường, đắp chăn cẩn thận.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Trong suốt một tháng, tôi không đi làm, chỉ ở nhà lặng lẽ ở bên anh, lau rửa thân , chải lông anh.

Một tháng sau, Trần Thành quả nhiên tỉnh lại, Điềm Điềm không lừa tôi.

Anh vừa tỉnh dậy đã biến về hình người, sắc hơi tái nhợt.

Tôi định thử chạm trán xem anh có sốt không, anh lại né tránh bàn tay tôi.

“Em đi?” Giọng anh nhạt nhẽo.

“Anh vừa mới tỉnh, chuyện nữa. Anh muốn uống canh cá không, em đi nấu.”

“Nếu em vì tôi đã giúp em người mà ở lại chăm sóc tôi, thì không ! Chúng ta coi như huề nhau, em đi đi.” Anh xoay đi, giọng đầy châm chọc.

“Anh từng em một lần, em không áy náy. Chúng ta ngang nhau rồi, em đi đi.”

“Anh… sự muốn em đi ?” Tôi cố nén nước .

“Đúng, em đi đi! Sau chuyện , tôi nhận ra ra mình không thích em đến , chỉ muốn trả ơn thôi!”

Giọng anh lạnh lùng, dứt khoát.

“Được, như anh muốn, em đi.” Tôi xoay người rời đi.

Đi đến cửa, tôi lại nghe được tiếng lòng Trần Thành: “Hu hu hu , em đi, anh lừa em thôi hu hu hu, anh rất rất thích em! Sau anh sẽ ngoan, sẽ đối xử tốt với em, em đi có được không hu hu hu…”

Cuối cùng tôi vẫn kìm nén không đầu lại, rời đi.

Tôi dùng cách đặc biệt liên hệ .

“Con nhóc, thời gian đến, gọi ta ra làm gì?”

“Con không muốn về nữa, con muốn ở lại giới . Ở đây… có người con thích!”

“Con nghĩ kỹ , ở lại đây thì không về được nữa.”

Thấy tôi đã quyết, không khuyên thêm.

lại nhà tôi và Trần Thành, thấy anh lại cuộn trong chăn khóc hu hu, đúng là ngốc!

! Đồ cẩu nam nhân khóc nữa.” Tôi lật chăn lên: “Em không đi đâu, sau sẽ luôn ở lại bên anh.”

Anh ngơ ngác nhìn tôi, không dám tin.

không? Anh không nằm mơ chứ?”

Tôi nhéo anh một cái, anh đau đến kêu la: “A a a đau quá!”

, anh vui quá!” Trần Thành dang tay ôm chặt lấy tôi.

Một tháng sau, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng sống ở dị , Trần Thành lại bất ngờ chạy đến tôi về giới ban đầu.

Tôi không tin, hỏi anh biết. Bị tôi gặng hỏi, anh ấp a ấp úng thừa nhận:

Anh lấy tuổi thọ mình để đổi với , chỉ để tôi về.

“Vậy anh bao nhiêu thời gian? Anh… sẽ không sắp c.h.ế.t đấy chứ?”

Anh xoa đầu tôi: “Anh ngốc ? Anh muốn sống bên em trọn đời mà! Yên tâm, vẫn hơn trăm năm, anh muốn cùng em đầu bạc răng long.”

Tôi chôn trong n.g.ự.c anh, run rẩy, nước thấm ướt cả vạt áo trước n.g.ự.c anh.

“Nhưng người cùng anh về có quan hệ huyết thống, vợ chồng được.”

“Chúng ta chẳng đã đăng ký kết hôn rồi ?”

là vợ chồng sự, đã… giao phối.” xong, vành tai anh đỏ bừng.

Tôi nghi ngờ đây là điều kiện do anh bịa ra rồi đổ .

Người đàn ông tuy là mèo, nhưng đúng là đồ cẩu!

“Em là người, không động vật.”

“Vậy… đổi thành vận động nhé?”

“…”

Đêm dài thăm thẳm, vầng trăng e lệ đã ẩn sau tầng mây, chỉ vài ngôi lấp lánh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương