Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

Tôi chớp mắt cay xè.

Thì ra hôm ấy Chu Yến Tân chịu giúp đỡ, không phải vì anh đã nhận ra tôi.

Ký ức như bị xé toạc ra một vệt, rồi lại khép lại thật nhanh.

Tôi nhìn màn hình điện thoại rất lâu, mới hít sâu, gõ một dòng:
【Không cần nữa. Tôi chuẩn bị rời Kinh thị.】

【Tuyên bố chia tay chắc anh đã soạn xong rồi, cứ gửi cho tôi, tôi sẽ phối hợp. Còn tiền bồi thường, không cần đâu.】

Ông cụ họ Chu muốn tôi, qua là xác nhận rằng tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Chu Yến Tân.

Nếu không vì mang thai, có lẽ tôi vẫn sẽ cố chấp, liều theo đuổi anh một lần nữa.

bây giờ, tôi không dám — cũng không muốn đánh cược.

Tôi sợ, nếu họ Chu tôi mang thai, họ sẽ làm điều gì đó tàn nhẫn.

Từ nhỏ đến lớn, thứ tôi thật lòng muốn, thật lòng quý trọng, bao giờ giữ được.

lần , tôi thật sự, thật sự muốn giữ lại sinh linh nhỏ bé .

Không muốn bất kỳ rủi ro nào.

khi tuyên bố chia tay được đăng, tôi gỡ bỏ tất cả ứng dụng mạng xã hội.

đó bắt đầu sắp xếp tạm biệt những người trong studio.

Cuối cùng là người quản lý.

Chị Khiết là người của Chu Yến Tân, ý định tôi giải tán studio cũng không nói nhiều.

Chị chỉ dài, dặn tôi:
“Nhớ chăm sóc bản thân nhé. Cô gái liều mạng như em, cũng nên nghỉ ngơi một thời gian rồi.”

Tôi nhờ chị Khiết giúp đăng thông báo rút khỏi giới thời điểm thích hợp.

Chị ý.

“Chuyện tiền vi phạm hợp , em đừng lo. Chu tổng… đã sắp xếp rồi, bộ phận pháp vụ sẽ lo hết.”

khi xử lý xong mọi việc, tôi chọn bay đêm đến Hương Thành.

Trước giờ khởi hành, tôi mở lại khung trò chuyện với Chu Yến Tân.

Ngón tay dừng rất lâu trên nút xóa, rồi mới nhấn xuống.

Phải nhìn về phía trước thôi.

Cũng khỏi thỉnh thoảng trạng thái của anh.

Ba tiếng , máy bay hạ cánh xuống Hương Thành.

Dì tôi đến đón.

Dì hiện là trưởng khoa sản của một bệnh viện tư tại Hương Thành.

khi chuyện của tôi, dì vẫn luôn lo lắng, ép tôi nhất định phải đến , đích thân dì chăm sóc.

7

Ba năm .

Hương Thành, trường mẫu giáo quốc tế.

Tôi dắt tay con gái nhỏ, chậm rãi bước ra khỏi cổng trường.

Giang Niệm đung đưa hai bím tóc, cái miệng nhỏ ríu rít không ngừng:
“Mama~ hôm nay cô Lý Lý dạy bọn con vẽ vẽ đó~ Tiểu Béo vẽ ba ba của cậu ấy, còn nói ba ba là Ultraman! Con không tin đâu nha.”

“Dì ngoại nói sẽ giới thiệu mama đi mắt, tức là chọn ba ba cho con đó, con có thể tự chọn không? Con thích người đẹp trai cơ~”

Tôi vừa mỉm cười con nói, vừa vô thức liếc nhìn về phía ven đường.

Khoảnh khắc ấy, hơi tôi chợt khựng lại.

Chu Yến Tân — người tôi không suốt ba năm qua — đứng ở đó, không xa.

Anh vẫn dáng người cao, gương mặt lạnh nhạt, cúi đầu điện thoại.

Tim tôi đột nhiên siết chặt.

Theo phản xạ, tôi nghiêng người che con, nắm tay con quay đầu định đi hướng khác.

Giang Niệm ngơ ngác:
“Mama, không phải đường về mà~”

Tôi nói thật nhanh:
“Niệm Niệm, chúng ta đi mua kẹo hồ lô mà con thích nhé…”

Một bàn tay gân guốc, xương khớp ràng, bất chợt giơ ra chặn trước mặt tôi.

Dưới ống tay áo là chiếc hồ quen thuộc đến đau lòng.

Tôi cứng người, ngẩng đầu — mắt chạm ngay mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt.

Sắc mặt Chu Yến Tân bình tĩnh, không lộ cảm xúc.

ngay giây tiếp theo——

【Aaaa tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi!】

【Tôi trông đáng sợ lắm sao? Sao cô ấy lại muốn chạy?】

【Phải làm sao xin được cách liên lạc , nhất định phải theo đuổi được vợ tương lai, gấp, gấp, gấp!】

mắt Chu Yến Tân khóa chặt lấy tôi.

Môi anh mím rồi mở ra, giọng trầm thấp:
“Xin chào, tôi là Chu Yến Tân. Chúng ta… đã từng ở đâu ?”

【Tôi nói cái gì trời, tôi nói cái gì thế ?!】

【Kiểu bắt chuyện quê mùa gì , cứu tôi với…】

Tôi: ?

là… tiếng lòng của anh sao?

Tôi còn tưởng nhầm, vô thức véo nhẹ cánh tay.

Giang Niệm tròn xoe mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, tôi chỉ ngây ngốc nhìn chú kia, bèn ấm ức mím môi:
“Mama… sao mama lại véo con…”

mắt Chu Yến Tân từ từ hạ xuống.

【Trời ơi, đứa nhỏ đáng yêu quá… Khoan đã, cô ấy kết hôn rồi sao?!】

8

giọng anh, tôi tức hoàn hồn, dịch sang bên phải một bước, che con gái lại.

Anh… không nhận ra tôi? Hay là… quên thật rồi?

ràng ba năm trước, anh dứt khoát chia tay, xóa sạch mọi thứ.

Những tiếng lòng kia… lẽ là do tôi ảo giác?

Tôi ngập ngừng một lúc mới nói:
“Chào anh, tôi là Giang Thành.”

Ba năm trước, khi rút khỏi giới giải trí, tôi đã đổi lại tên thật.

Trả lời như cũng không coi là nói dối.

Hơn nữa, tôi sợ nếu anh Giang Niệm, sẽ nghi ngờ điều gì đó.

Tạm thời, tôi không dám nhắc đến cái tên “Thẩm Tri Nghi” ấy.

“Chu tiên sinh, xin hỏi có việc gì không? Con gái tôi phải về làm bài tập.”

Tôi cố ý lảng tránh câu hỏi “đã ở đâu ”, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Chu Yến Tân , môi hơi mím lại.

mắt anh tĩnh lặng như nước chết:
“…Không có gì, xin lỗi, làm phiền rồi, cô Giang.”

Tôi lặng lẽ quan sát anh.

Không còn tiếng lòng nào nữa.

Vừa nãy… thật sự là ảo giác sao?

Bên cạnh, Giang Niệm tai nhỏ tức nắm được từ khóa, vội vàng phản bác:
“Mama, đâu có về làm bài tập~! Hơn nữa, mama hứa cho con ‘Đội cún cứu hộ’ nửa tiếng cơ mà~”

Tôi ho , xấu hổ siết nhẹ bàn tay nhỏ của con.

Giang Niệm tức lấy tay che miệng, chớp chớp mắt tròn xoe.

Con bé rụt rè ló nửa khuôn mặt ra, mắt đen lay láy tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.

Vừa nhìn khuôn mặt anh, Giang Niệm tức “wow” một tiếng kinh ngạc.

Rồi kéo kéo vạt áo tôi, giọng ngọt như kẹo:
“Mama~ cuối tuần đừng đi mắt nữa nha~ Chú đẹp trai lắm á, con thích chú ấy~ muốn chú làm ba ba của con cơ~”

Tôi luống cuống bịt miệng con lại:
“Xin lỗi anh Chu, trẻ con nói linh tinh thôi!”

mắt vốn trầm tĩnh của Chu Yến Tân bỗng sáng rực .

Tôi tiếng phào của anh, và—

ràng anh mở miệng, giọng nói ấy lại vang trong đầu tôi:

【Trời ạ, dọa bản thân thôi… Giang Thành độc thân!! Haha!!】

【Sống lại rồi!】

【Tim tôi đập muốn nổ tung!】

【Bé cưng, anh nguyện làm ba của con !】

Tôi: ?!?

Khóe môi Chu Yến Tân cong , cố nén mà vẫn không được.

Anh khụy gối, cúi xuống ngang tầm mắt với Giang Niệm, giọng nói dịu dàng đến chính anh cũng không nhận ra:
“Cảm ơn con, chú cũng thích con lắm~”

9

Tôi thoáng ngẩn người.

ra… những gì tôi ban nãy, thật sự là tiếng lòng của anh sao…

Chu Yến Tân đứng thẳng dậy, mắt lại rơi gương mặt tôi.

“Cô Giang, tôi đột nhiên nhớ ra có việc muốn hỏi ý cô.”

“Không có thể mạo muội xin…”

Anh mới nói đến đó, thì một giọng trẻ con lanh lảnh chen giữa:
“Chu chú ơi~!”

Tôi phào nhẹ nhõm.

Những lời vừa rồi của Chu Yến Tân thật khiến tôi không nên phản ứng thế nào.

Hơn nữa… anh phải đã đính hôn với Tề Noãn rồi sao?

Trước cổng trường, một cậu bé tròn trịa vừa gọi vừa chạy lại phía .

Chạy đến nơi, cậu bé hồng hộc, rồi “phịch” một cái ngồi bệt xuống bên chân Chu Yến Tân.

“Chú ơi, chú đi lạc à? Chú không phải đến đón cháu tan học sao? Sao lại đi với người khác !”

“Ơ, Niệm Niệm cũng ở à~ trùng hợp ghê nha!”

Chu Yến Tân: …

Giang Niệm nhìn Chu Yến Tân, rồi nhìn sang Tiểu Béo, bỗng nhiên bừng tỉnh:

“Tiểu Béo, hóa ra cậu nói ba ba cậu là Ultraman là xạo đó nha.”

Tiểu Béo chớp mắt mấy cái, lộ vẻ chột dạ.

Chu Yến Tân tức liếc nhanh về phía tôi, vội vàng nói:

“Cô Giang, Tiểu Béo không phải con trai tôi. Bạn nam của tôi bận mấy hôm nay, nên tôi giúp đón con cậu ấy tan học.”

Tôi mơ hồ gật đầu, nghĩ cách rút lui.

Tiểu Béo ngẩng đầu, kéo nhẹ ống quần Chu Yến Tân:
“Chú ơi, có người hỏi cháu có phải là con chú không…”

“Cháu đói quá, mau về ăn cơm đi mà~”

Tôi tức nắm lấy cơ hội, tiếp lời ngay:
tạm biệt nhé, chúng tôi cũng phải về rồi.”

Không đợi Chu Yến Tân kịp phản ứng,
tôi bế Giang Niệm , nhanh chóng rời đi.

Chu Yến Tân lặng lẽ nhìn theo bóng hai mẹ con biến mất, rồi mới thu mắt về.

Anh cúi đầu, lạnh giọng nhìn Tiểu Béo:
“Cái hồ liên lạc của cháu, đã kết bạn với Niệm Niệm ?”

Tiểu Béo vừa phủi quần vừa đáp:
“Dạ có rồi chú ạ.”

Chu Yến Tân lấy điện thoại ra, mở một đoạn video rồi đưa cậu :
là mẫu hồ mới nhất của hãng M, còn có thể biến hình thành Ultraman Tiga nữa.”

Anh nhìn thẳng mắt sáng rực của cậu bé, giọng chậm rãi:
“Chú đổi cái lấy hồ của cháu, được không?”

10

Chín giờ tối.

Giang Niệm vẫn ôm cái hồ liên lạc chơi mê mải, ý rằng tôi đã nhìn con bé suốt hồi lâu.

, tôi nhắc:
“Niệm Niệm, ngủ thôi con, mai còn đi học.”

Giang Niệm giật , vội nhét hồ dưới gối.

Nửa tiếng ,
cuối cùng tôi cũng dỗ được con bé ngủ.

Còn thì lại trằn trọc mãi, không sao chợp mắt được.

Tôi lăn qua lăn lại trên giường rất lâu,
cuối cùng ngồi dậy.

Dưới đèn ngủ, Giang Niệm say giấc, khuôn mặt nhỏ xinh trắng hồng.

Tôi nhìn con, lòng dâng trăm mối ngổn ngang.

Trong đầu, hai giọng nói không ngừng tranh cãi:

【Có nên nói với Chu Yến Tân rằng tôi chính là Thẩm Tri Nghi không?】

【Không được nói! Nếu nói ra, dựa tuổi của Niệm Niệm, Chu Yến Tân sẽ tức đoán được! Với thái độ của họ Chu đối với cô, cô chịu nổi hậu quả sao?】

hôm nay anh ấy…】

【Chu Yến Tân khi chia tay đã dứt khoát đến thế, không lại đường lui. Dù cô là Thẩm Tri Nghi, anh ấy cũng sẽ khác gì trước! Huống chi giờ cô không còn một nữa.】

lẽ cô còn tin cái gọi là “tình yêu sét đánh” sao? Lúc tin anh ấy và Tề Noãn đính hôn, cô đã mất ngủ suốt nửa năm, phải uống thuốc an thần mới ngủ được, quên rồi à? Tuy có tin cưới, chỉ cần ông cụ họ Chu còn sống, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra! Cô không định làm kẻ thứ ba chứ?】

【Anh ta chỉ là bỗng nhiên có chút cảm tình, chứ có gì sâu sắc đâu.】

Tôi dài một hơi.

Trái tim vừa mới rung động lại bị tôi ép trở về yên tĩnh.

lại Chu Yến Tân ở Hương Thành… thật sự là một cơn bão bất ngờ không kịp đề phòng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương