Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2

Thực tôi đã tò mò về chuyện từ lâu.

Hoắc Kiêu khẽ nhíu mày.

Không ổn, hình như tôi chạm vào vết thương lòng của anh rồi.

Có lẽ… tôi đoán đúng là mất rồi.

Nếu không đúng thì tại sao như vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, tính cách lại dịu dàng như Hoắc Kiêu thì sao lại không theo đuổi được ta?

Phải thừa nhận rằng, Hoắc Kiêu là quãng thời gian sung sướng nhất trong đời tôi.

cuối cùng tôi vẫn là thân, tôi phải nghĩ cho tương lai của .

“Cô ấy chưa chết.” Hoắc Kiêu khẽ nói.

Tôi càng thêm hiếu kỳ.

“Vậy… cô ấy đi chồng rồi?”

Sắc mặt anh càng thêm nặng nề, giọng trầm thấp:

“Cô ấy đúng là muốn chồng thật.”

Tôi tròn mắt.

thì cô ấy chưa chồng mà? Anh cơ hội chứ sao! Mau đi theo đuổi đi!”

“Đời chỉ có lần, đừng lại nuối tiếc.”

Anh đi tìm bạch nguyệt quang, tôi bắt đầu cuộc sống mới.

Mà sao khi nghĩ như tôi lại hơi xót xa vậy?

“Hừ.” Hoắc Kiêu tôi, ánh mắt u ám lẽo, như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi nói sai gì rồi sao?

“Hoắc Kiêu, chuyện tôi nghỉ việc…” tôi hết can đảm nhắc lại.

Tôi thực sự muốn cắt đứt sớm, cả hai mới dễ dàng bắt đầu lại.

“Tuỳ em.”

Anh nhạt đáp, rồi đi trong tủ .

Ngửa cổ uống, tôi bỗng nghe giọng nói tai.

Ngay đó, tôi bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của anh.

ngốc, bạch nguyệt quang của anh chính là em!”

“Hồi đó biết em mê tiền, anh cố tình ảnh em đem đi xử lý AI rồi tung tin .”

“Hu hu, đều tại anh bất tài, rồi vẫn không em có con. Em chắc chắn vì mà muốn rời bỏ anh.”

“Thôi tự uống c.h.ế.t cho xong!”

Tôi tròn mắt Hoắc Kiêu.

Anh ngửa đầu, chảy ào ào vào cổ họng.

anh có mở miệng đâu.

Vậy giọng nói từ đâu ?

lẽ… tôi nghe được tiếng lòng của anh?

mà… ý nghĩa của những lời là gì?

Bạch nguyệt quang của Hoắc Kiêu… thật chính là tôi?

Khi tôi ngơ ngác, Hoắc Kiêu quay lại tôi.

Đôi mắt đỏ rực, môi anh không động đậy, tôi lại tiếp tục nghe .

“Hu hu, ngốc không yêu nữa rồi.”

“Phải làm sao giữ lại đây?”

“Dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p có được không?”

“Hoắc Kiêu.” Tôi không nhịn được gọi anh tiếng.

Anh đặt xuống, đôi mắt lẽo về phía tôi.

Nếu không nghe được tiếng lòng của anh, thì chỉ cái dáng vẻ nhạt của anh đủ làm khác chùn bước rồi.

“Chúng ta ở nhau hơn rồi. Giờ tôi sắp đi, anh không có gì muốn nói sao?”

Tôi cố ý hỏi.

Xem thử anh có thể giả vờ vô tình đến bao lâu.

“Khi nào em đi?” Hoắc Kiêu tôi, ánh mắt u uất, bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh nổi hằn cả lên.

Cùng đó, tôi lại nghe tiếng lòng của anh.

“Hừ, cuối cùng em biết đã ở anh rồi sao.”

“Nuôi con ch.ó có tình cảm, vậy mà em đối với anh lại có chút gì sao?”

“Đào Khả Khả, em là không có lương tâm!”

“Anh hận em!”

Không ngờ Hoắc Kiêu lại là như vậy.

Trong lòng thì không nỡ, ngoài mặt lại giả vờ sao.

“Ngày đi.” Tôi thản nhiên nói.

Hoắc Kiêu không đáp, chỉ ngửa đầu tu nốt bia trong tay.

Tiếng lòng anh lại vọng đến:

“Ngày đi à? Giỏi lắm, Đào Khả Khả.”

“Chắc chắn em tìm được chỗ dựa mới rồi, nên mới vội vã muốn bỏ rơi anh như .”

đàn bà không có lương tâm.”

“Sao em có thể bỏ anh mà đi chứ?”

“Anh không muốn em đi…”

“Nếu bây giờ anh quỳ xuống cầu xin, liệu em có chịu ở lại không?”

Nghe đến đó, ánh mắt tôi theo bản năng liếc xuống đầu gối anh.

Hai đầu gối anh quả thật run run, như sắp khuỵu xuống bất cứ nào.

Tôi cắn môi, cố nén ý cười, định trêu anh chút.

“Có điều của tôi hơi nhiều, ngày chắc không kịp dọn hết.”

, Hoắc Kiêu đã uống cạn .

“Cạch” tiếng, anh ném thẳng vào thùng rác.

Ngay sau đó, lại vang lên tiếng lòng của anh:

ơi, lẽ không thể mang thêm món hành lý là anh sao?”

“Anh có thể tự đi bằng chân , không cần em gói ghém gì cả.”

“Chỉ cần được đi theo cạnh em thôi.”

Tôi gần như không giấu nổi sự phấn khích, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay kiềm chế bản thân.

anh không nói gì, tôi bèn quay vào phòng bắt đầu thu dọn .

lúi húi xếp quần áo vào vali, thì Hoắc Kiêu xuất hiện ở cửa.

Anh dựa vào khung cửa, đôi mắt lùng chằm chằm từng động tác của tôi.

Khi tôi vừa đặt mấy bộ vào vali, anh liền bước tới, dứt khoát đóng sập nắp lại.

“Muộn rồi. Anh buồn ngủ. Ngày dọn tiếp.”

Tôi gật đầu, làm vẻ miễn cưỡng:

“Được thôi, anh đi làm thì tôi dọn, khỏi làm phiền anh nghỉ ngơi.”

Bàn tay đặt trên vali của Hoắc Kiêu khẽ siết chặt.

Môi anh mấp máy như muốn nói, rồi lại thôi.

Tiếng lòng anh thì gào thét:

“Anh mà sợ bị làm phiền sao?”

“Là vì anh không muốn em rời khỏi anh thôi!”

hư, xấu xa!”

“Không được, nhất định phải nghĩ cách giữ em ấy lại!”

“Đúng rồi… có cách rồi!”

Tôi ngẩn .

Rất muốn hỏi anh rốt cuộc nghĩ cách gì.

tôi đâu thể trò chuyện trực tiếp với tiếng lòng anh.

Đúng tôi thắc mắc, Hoắc Kiêu mở miệng:

“Em không đi tắm sao?”

Đi tắm?

Anh giục tôi đi tắm làm gì?

lẽ muốn nhân tôi không ý, đem hành lý của tôi vứt đi?

Tôi quyết định cứ thử nghe theo xem anh định giở trò gì.

là ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương